[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ
Con Sẽ Đón Cô Ấ...
Nhất Luân Minh Nguyệt
2024-09-16 10:06:08
Con dâu tức giận trở về nhà bố mẹ đẻ, n thị cảm thấy mình đã làm sai!
Nghĩ tới sáng nay rõ ràng Chí Cương đã từ chối chuyện này, do bà không suy nghĩ cẩn thận, giục anh mau lấy xe chở Thêu Quyên đến phòng khám khám xem thế nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình sai rồi, bồn chồn không biết phải làm sao, ngay cả buổi trưa Triệu Tiểu Cường đi học về bà cũng không nấu cơm cho cậu, bảo cậu tùy tiện ăn chút gì đó rồi đến chiều còn đi học.
Bên nhà họ Trương.
Trương thị vừa dọn phòng vừa tức giận chửi mắng.
"Được rồi, được rồi, được rồi, con lại ầm ĩ chuyện gì nữa phải không? Với cái tính khó ưa của con, mẹ không tin. n Chí Cương, còn có cả mẹ chồng dám lừa con, mỗi ngày không có việc gì làm liền về làm phiền mẹ."
Trương Thúy Chi dựa vào khung cửa, không để ý tới những lời cằn nhằn của mẹ, nhìn căn phòng nhỏ vốn thuộc về mình, từng chút một khôi phục lại trạng thái ban đầu, lúc này trong lòng cô cảm thấy thoải mái.
Dù đã lập gia đình hay chưa, khi quay lại đây, vẫn có một căn phòng riêng được giữ lại cho mình, đó chính là cảm giác thân thuộc.
Thấy đã quá trưa, không biết khi nào n Chí Cương mới đến đón mình, cô liền lấy một ít hành tây đặt sát mắt muốn thử xem hiệu quả thế nào.
Nhưng vừa mới để gần, giây tiếp theo, nước mắt vì cay nồng không ngừng rơi xuống, hốc mắt lại càng bỏng rát, như đang bốc cháy.
Nước mắt liên tục rơi xuống lã chã, cô không nhịn được cảm thán hiệu quả quá tốt.
Cô cảm thấy chờ n Chí Cương tới nhất định phải làm như vậy, bôi nước hành tây lên tay mình.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, sau khi ăn cơm trưa xong lại quay về phòng nằm trên giường ngủ một giấc.
Hồi lâu nước mắt vẫn không ngừng lại, vô tình làm ướt vỏ gối, đợi mãi không hiểu sao cô lại ngủ thiếp đi.
Khi n Chí Cương quay lại thì đã là ba giờ chiều.
Vừa đến cửa nhà, n thị lo lắng chạy ra đón, sốt ruột vội vàng nói.
“Vợ con nghe nói con đưa Thêu Quyên đi bệnh viện, cô ấy tức giận khóc lóc, lấy quần áo rồi về nhà bố mẹ đẻ rồi.”
Nghe được lời mẹ nói, n Chí Cương mím chặt môi, quay xe lại nói.
“Con tới đón cô ấy.” Nói xong, anh lập tức đạp xe nhanh chóng rời đi.
n thị vội vàng gọi con trai lại nói: “Con chờ một chút.” Bà nói rồi cầm giỏ đựng đầy những thứ đã chuẩn bị trước đặt lên yên phía sau.
n Chí Cương nhìn một cái rồi tự mình lái xe đi.
Khi đến nhà họ Trương, Trương thị đang ngồi trước chiếc máy khâu mà con rể mua may quần, ngước mắt lên nhìn qua cửa sổ đã thấy bóng dáng cao lớn bước vào sân, bà lập tức dừng việc đang làm lại.
Bà ấy đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, trong lúc đó bà ấy đặc biệt quan sát phòng của con gái mình, xuyên qua khe hở của tấm rèm, bà ấy có thể mơ hồ nhìn thấy đứa trẻ vô tâm nhỏ bé tựa như đang ngủ say!
Thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài nói.
“Chí Cương đến rồi.” Nói xong bà ấy cũng nhìn thấy giỏ trái cây con rể đang xách trên tay.
n Chí Cương gật đầu đáp.
"Vâng."
Trương thị nhìn con rể có ngoại hình nổi bật, dáng người cao lớn trước mặt, tuy nhìn có vẻ thờ ơ và không có duyên nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác mơ hồ xa lạ và áp bức.
Nhưng rõ ràng là anh không hề keo kiệt với gia đình mình!
Từ tận đáy lòng, bà ấy rất hài lòng với cậu con rể này, tuy còn trẻ nhưng rất trưởng thành và vững vàng, không có tính tình nóng nảy như người trẻ, thoạt nhìn là một người có thể làm được việc lớn.
Vì vậy, bà ấy cũng không hy vọng con rể và con gái mình có bất cứ mâu thuẫn nào, bà ấy cũng có một chút ích kỷ, không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, hiếm khi nói chuyện chân thành, đứng về phía con gái, cố ý kể khổ.
"Chí Cương, mẹ không biết giữa con và Thúy Chi đã xảy ra chuyện gì, con bé khóc lóc về nhà, hỏi gì nó cũng không chịu nói, khóc đỏ cả mắt." Nói xong, bà ấy thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục nói thêm vào.
''Tuy rằng con bé đã lớn nhưng từ nhỏ đã được chúng ta chiều chuộng, tính tình có chút khó ưa, con là đàn ông, cũng nên bao dung con bé một chút. Thật ra con bé cũng không phải là người xấu tính, chỉ cần con đối tốt với nó, nó nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh con."
n Chí Cương gật đầu đồng ý.
“Con hiểu rồi, hôm nay con đã làm một việc có lỗi với cô ấy, không đứng trên lập trường của cô ấy để suy nghĩ.”
Khi Trương thị thấy con rể đã nói như vậy, bà ấy cảm thấy mình nên dừng lại không nên tiếp tục nói nữa.
Rõ ràng, vấn đề không phải nằm ở con rể, phần lớn vấn đề đều nằm ở đứa trẻ vô tâm nào đó trong nhà, không cần phải nói thêm gì nữa.
"Được rồi, vào xem Thúy Chi đi. Cơm trưa nó không chịu ăn, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi." Nói xong, bà ấy bước ra khỏi sân đóng cửa lại, chừa lại một khoảng không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
n Chí Cương đặt giỏ đồ trong tay lên bàn trong nhà chính, sau đó đi tới cửa phòng ngủ của Trương Thúy Chi, vén rèm lên, nghiêng người bước vào.
Lúc này Trương Thúy Chi đang ngủ rất say, gấu váy voan cô đang mặc đã vén lên đến đùi, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài, có chỗ vén đến mông, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh mê người bên dưới váy.
Nghĩ tới sáng nay rõ ràng Chí Cương đã từ chối chuyện này, do bà không suy nghĩ cẩn thận, giục anh mau lấy xe chở Thêu Quyên đến phòng khám khám xem thế nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình sai rồi, bồn chồn không biết phải làm sao, ngay cả buổi trưa Triệu Tiểu Cường đi học về bà cũng không nấu cơm cho cậu, bảo cậu tùy tiện ăn chút gì đó rồi đến chiều còn đi học.
Bên nhà họ Trương.
Trương thị vừa dọn phòng vừa tức giận chửi mắng.
"Được rồi, được rồi, được rồi, con lại ầm ĩ chuyện gì nữa phải không? Với cái tính khó ưa của con, mẹ không tin. n Chí Cương, còn có cả mẹ chồng dám lừa con, mỗi ngày không có việc gì làm liền về làm phiền mẹ."
Trương Thúy Chi dựa vào khung cửa, không để ý tới những lời cằn nhằn của mẹ, nhìn căn phòng nhỏ vốn thuộc về mình, từng chút một khôi phục lại trạng thái ban đầu, lúc này trong lòng cô cảm thấy thoải mái.
Dù đã lập gia đình hay chưa, khi quay lại đây, vẫn có một căn phòng riêng được giữ lại cho mình, đó chính là cảm giác thân thuộc.
Thấy đã quá trưa, không biết khi nào n Chí Cương mới đến đón mình, cô liền lấy một ít hành tây đặt sát mắt muốn thử xem hiệu quả thế nào.
Nhưng vừa mới để gần, giây tiếp theo, nước mắt vì cay nồng không ngừng rơi xuống, hốc mắt lại càng bỏng rát, như đang bốc cháy.
Nước mắt liên tục rơi xuống lã chã, cô không nhịn được cảm thán hiệu quả quá tốt.
Cô cảm thấy chờ n Chí Cương tới nhất định phải làm như vậy, bôi nước hành tây lên tay mình.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, sau khi ăn cơm trưa xong lại quay về phòng nằm trên giường ngủ một giấc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồi lâu nước mắt vẫn không ngừng lại, vô tình làm ướt vỏ gối, đợi mãi không hiểu sao cô lại ngủ thiếp đi.
Khi n Chí Cương quay lại thì đã là ba giờ chiều.
Vừa đến cửa nhà, n thị lo lắng chạy ra đón, sốt ruột vội vàng nói.
“Vợ con nghe nói con đưa Thêu Quyên đi bệnh viện, cô ấy tức giận khóc lóc, lấy quần áo rồi về nhà bố mẹ đẻ rồi.”
Nghe được lời mẹ nói, n Chí Cương mím chặt môi, quay xe lại nói.
“Con tới đón cô ấy.” Nói xong, anh lập tức đạp xe nhanh chóng rời đi.
n thị vội vàng gọi con trai lại nói: “Con chờ một chút.” Bà nói rồi cầm giỏ đựng đầy những thứ đã chuẩn bị trước đặt lên yên phía sau.
n Chí Cương nhìn một cái rồi tự mình lái xe đi.
Khi đến nhà họ Trương, Trương thị đang ngồi trước chiếc máy khâu mà con rể mua may quần, ngước mắt lên nhìn qua cửa sổ đã thấy bóng dáng cao lớn bước vào sân, bà lập tức dừng việc đang làm lại.
Bà ấy đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, trong lúc đó bà ấy đặc biệt quan sát phòng của con gái mình, xuyên qua khe hở của tấm rèm, bà ấy có thể mơ hồ nhìn thấy đứa trẻ vô tâm nhỏ bé tựa như đang ngủ say!
Thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài nói.
“Chí Cương đến rồi.” Nói xong bà ấy cũng nhìn thấy giỏ trái cây con rể đang xách trên tay.
n Chí Cương gật đầu đáp.
"Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương thị nhìn con rể có ngoại hình nổi bật, dáng người cao lớn trước mặt, tuy nhìn có vẻ thờ ơ và không có duyên nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác mơ hồ xa lạ và áp bức.
Nhưng rõ ràng là anh không hề keo kiệt với gia đình mình!
Từ tận đáy lòng, bà ấy rất hài lòng với cậu con rể này, tuy còn trẻ nhưng rất trưởng thành và vững vàng, không có tính tình nóng nảy như người trẻ, thoạt nhìn là một người có thể làm được việc lớn.
Vì vậy, bà ấy cũng không hy vọng con rể và con gái mình có bất cứ mâu thuẫn nào, bà ấy cũng có một chút ích kỷ, không muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, hiếm khi nói chuyện chân thành, đứng về phía con gái, cố ý kể khổ.
"Chí Cương, mẹ không biết giữa con và Thúy Chi đã xảy ra chuyện gì, con bé khóc lóc về nhà, hỏi gì nó cũng không chịu nói, khóc đỏ cả mắt." Nói xong, bà ấy thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục nói thêm vào.
''Tuy rằng con bé đã lớn nhưng từ nhỏ đã được chúng ta chiều chuộng, tính tình có chút khó ưa, con là đàn ông, cũng nên bao dung con bé một chút. Thật ra con bé cũng không phải là người xấu tính, chỉ cần con đối tốt với nó, nó nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh con."
n Chí Cương gật đầu đồng ý.
“Con hiểu rồi, hôm nay con đã làm một việc có lỗi với cô ấy, không đứng trên lập trường của cô ấy để suy nghĩ.”
Khi Trương thị thấy con rể đã nói như vậy, bà ấy cảm thấy mình nên dừng lại không nên tiếp tục nói nữa.
Rõ ràng, vấn đề không phải nằm ở con rể, phần lớn vấn đề đều nằm ở đứa trẻ vô tâm nào đó trong nhà, không cần phải nói thêm gì nữa.
"Được rồi, vào xem Thúy Chi đi. Cơm trưa nó không chịu ăn, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi." Nói xong, bà ấy bước ra khỏi sân đóng cửa lại, chừa lại một khoảng không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
n Chí Cương đặt giỏ đồ trong tay lên bàn trong nhà chính, sau đó đi tới cửa phòng ngủ của Trương Thúy Chi, vén rèm lên, nghiêng người bước vào.
Lúc này Trương Thúy Chi đang ngủ rất say, gấu váy voan cô đang mặc đã vén lên đến đùi, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài, có chỗ vén đến mông, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh mê người bên dưới váy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro