[Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ

Hứa Hẹn

Nhất Luân Minh Nguyệt

2024-09-16 10:06:08

Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn người đang ngủ, đuôi mắt nhỏ xinh đẹp, vẫn còn màu đỏ sau khi khóc, trên gối cũng có dấu vết ẩm ướt vì nước mắt ngấm vào.

Nhìn thấy cảnh này, anh thu tầm mắt lại, rũ mắt đưa tay kéo tà váy xuống đến đùi.

Theo động tác trên tay anh, Trương Thúy Chi lập tức mở đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ ra, nhìn thấy n Chí Cương đã ngồi ở bên giường từ lúc nào.

Cô lập tức tỉnh lại ngay lập tức. Khi cô vui vẻ định nhào vào trong lòng anh, chỉ thoáng nghĩ tới mình phải quay về nhà mẹ đẻ là lại thấy buồn bực, khuôn mặt như thời tiết tháng bảy, thay đổi thất thường. Cô nói với n Chí Cương.

"Anh làm gì thế? Đi tìm con bướm lẳng lơ đã từ hôn với anh đi..." Nói đến đây, thấy anh im lặng không nói gì, cô lập tức cảm thấy thêm một chút dũng cảm.

"Anh nghỉ ngơi rồi về đi, ngày nào cô ta cũng chạy tới trước mặt anh lắc lư. Ngày đó làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lúc xây tường ngoài sân, cô ta cầm gạch còn anh xây tường. Buổi tối đi ăn tiệc, cô ta lại ngồi bên cạnh anh làm đủ trò dâm đãng, hôm nay anh không ngại gì mà để cô ta ngồi lên xe duỗi chân. Ai không biết còn tưởng hai người mới là một đôi, em không là cái gì cả. Tình cảm của hai người đã tốt như vậy thì trước kia từ hôn làm gì? Nếu từ hôn rồi sao bây giờ không trở thành người xa lạ luôn đi?"

Sau khi cô xả hết toàn bộ ấm ức trong lòng với con bướm lẳng lơ kia, n Chí Cương ở phía đối diện lại nhìn cô với ánh mắt đen sâu thẳm, cô lập tức hối hận mình vừa leo lên đầu anh, có hơi quá đáng... Đối phó với thể loại ăn mềm không ăn cứng này, không thể quá mạnh mẽ được.

Nghĩ đến đây, sợ bị anh nhìn thấu suy nghĩ, cô xoay người che mặt, dụi mắt bằng đôi bàn tay dính đầy nước hành tây.

Cảm giác đau đớn nóng rát đánh úp lại, nước mắt rơi xuống mà không thể kiềm chế được.

Cô bắt đầu khóc nức nở, cùng lúc đó, trong lòng cũng không nhịn được mà chờ mong, n Chí Cương sẽ vội chạy tới dỗ dành cô, cô rất dễ dỗ, dỗ xong là tốt rồi.

Nhưng cô cứ vểnh tai chờ đợi tới mức cảm giác mắt mình sắp mù rồi mà vẫn không đợi được anh nói gì, mà lại nghe thấy tiếng bước chân ổn trọng của anh đi dần ra ngoài.

Cô lập tức thấy hơi mù mờ, anh cứ thế mà đi luôn, vậy là đã biết tội nhưng không muốn nhận sao?

Vừa định lên tiếng gọi anh lại, lại cảm thấy làm thế rất mất giá, lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cô nằm xuống với vẻ không còn luyến tiếc gì, cô nằm xuống rút gối ra, che mặt rồi khóc thút thít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ông cố nội nó chứ, mắt sắp cay mù cả rồi, n Chí Cương đúng là không bằng cả heo chó, vợ đã như vậy rồi mà không thốt ra được một chữ nào."

n Chí Cương cầm khăn lông trong tay quay lại, vừa mới đi vào thì chợt nghe thấy cô đang mắng mình. Anh xoay người đưa tay rút cái gối trong tay cô ra, ngồi xuống ở bên giường, đè bàn tay chuẩn bị dụi mắt lại của cô.

"Đừng dụi nữa." Trong giọng nói còn có một chút lạnh lùng.

Anh bắt lấy cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, giữ trong lòng bàn tay, đắp khăn lông ướt lên mắt cô, một lúc lâu sau mới lấy ra, sau đó lại cẩn thận lau từng ngón tay như hoa như ngọc kia, lau từng ngón thật tỉ mỉ.

Trương Thúy Chi nằm thẳng ở trên giường, lúc này vô cùng im lặng và ngoan ngoãn, để mặc anh đùa nghịch trong toàn bộ quá trình, suy nghĩ về những lời cô vừa mắng anh, không biết có bị anh nghe được không.

Nhìn đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh nhíu lại, không nhịn được mà thử hỏi.

"Vừa rồi anh không nghe thấy cái gì thế?"

n Chí Cương buông cái tay đang nắm tay cô, đặt chiếc khăn trong tay qua một bên, sau đó giương mắt nhìn vào ánh mắt tò mò của cô, anh nói:

"Sau này anh sẽ chú ý, sẽ không lui tới với cô ta nhiều nữa."

Nghe thấy lời anh nói, Trương Thúy Chi lập tức tỉnh táo tinh thần, biết việc hôm nay đã thành rồi.

Chỉ cần n Chí Cương nói sẽ chú ý là chứng minh anh thật sự sẽ giữ khoảng cách với con bướm lẳng lơ kia, chắc chắn sẽ không lén lui tới nữa, cô vẫn rất tự tin về chuyện này.

Cô vui vẻ đứng dậy ôm cổ anh, chuyển qua ngồi lên chỗ ở giữa hai chân anh, cười khanh khách rồi hôn lên khóe môi mỏng của anh.

"Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."

"Mỗi ngày đều cầu heo!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 80] Cô Vợ Nhỏ Trùng Sinh Của Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0