Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực
Buôn Bán 1
Túy Nhiễm Khinh Ca
2024-09-13 13:45:20
Lúc này đám Tôn Triêu Dương cũng kịp phản ứng, một đám người vây ở bên người Hứa Cẩm Vi, sáp lại gần Thẩm Lâm Xuyên hỏi ︰ "A Xuyên, hộp cơm vừa rồi của cậu là mua từ chỗ cậu ta?"
Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, " Ừ." Mặc dù chuẩn xác hơn mà nói, là lừa được.
"Ai, nhỏ mập đó. . . Bạn học, cậu xem, chúng tôi cũng muốn đưa phiếu thịt! Còn có tiền! Cũng mang cho chúng tôi một phần cơm hộp được không?" Tôn Triêu Dương mặt dày mà nói.
Cơn tức giận bị cắt ngang, nếu có người chịu bồi thường tổn thất của cô lại mang tới mới làm ăn, Hứa Cẩm Vi cũng sẽ không cố chấp với hộp cơm đã rơi xuống nữa, sảng khoái gật đầu.
Bọn họ có bốn người, là có thể kiếm được gần hai phiếu thịt và hai đồng, chỉ cần làm thêm bốn phần cơm hộp, lời hơn Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán hàng rồ, là một cuộc mua bán tương đối có lời, nghĩ đến Trịnh Bình biết được nhất định sẽ rất vui mừng.
Sau khi đồng ý giao dịch, hai bên đều hài lòng, Hứa Cẩm Vi tiếp tục đưa tay ra, muốn thu dọn hộp cơm rơi trên đất, kết quả lại bị Thẩm Lâm Xuyên kéo cánh tay lại.
"? ? ?"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên cắn răng, bất chấp có thể bị ăn đòn, cúi đầu nhỏ giọng nói ︰ "Tiền tôi đã giúp cậu ta bồi thường rồi, cậu đừng động thủ nữa, cái thân thể nhỏ bé kia của cậu ta căn bản không chịu nổi một đấm của cậu đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì lại phiền phức. . ."
Hứa Cẩm Vi ︰ ". . ."
Lần này cô coi như đã biết, vừa rồi Thẩm Lâm Xuyên xông lại là cảm thấy cô giơ tay ra muốn đánh người?
Cô nhìn gương mặt chưa hết ngây thơ nhưng đã lộ ra đường nét điển trai của đối phương, còn có một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong lòng lại cảm thấy cạn lời. Nhìn thật thông minh đẹp trai mà sao não lại. . . Không giống bình thường thế?
Hứa Cẩm Vi nhìn anh, sau đó đưa ngón trỏ ra, ở trong ánh mắt như lâm đại địch của ở đối phương đưa ngón tay vòng vo một vòng, chỉ xuống đất, "Tôi, nhặt hộp cơm."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ ". . ."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ ". . . À."
Anh nhìn Hứa Cẩm Vi khom người nhặt hộp cơm rơi xuống đất lên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên.
Mà người chung quanh đều sợ ngây người.
Từ cách ăn mặc của bọn Thẩm Lâm Xuyên là có thể nhìn ra bọn họ chắc là học sinh nổi tiếng mới chuyển trường gần đây, là nhân vật đình đám trong trường học. Mà bây giờ, chỉ một phần cơm hộp đơn giản lại có thể bán được bốn phiếu thịt và năm hào, quan trọng là con nhóc mập không làm người khác không ưa còn được Thẩm Lâm Xuyên đối đã khác mọi người, cử chỉ thân mật?
Trong lúc nhất thời, mọi người sinh ra rất nhiều suy đoán về quan hệ của hai người.
Sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi mang một xấp phiếu thịt cùng hai đồng về nhà, lúc cô giao cho Trịnh Bình, làm bà sợ hết hồn. Sau khi bà hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Trịnh Bình liền cười nói: "Chỉ là bốn phần cơm, lúc mẹ nấu cơm cho con thuận tay liền làm, này sao lại đáng giá nhiều tiền với phiếu như vậy? Con vẫn nên trả những thứ này lại cho họ đi."
Hứa Cẩm Vi không vui khi rõ ràng thịt ngậm đến miệng còn nhả ra, trước mắt chính thời cơ tốt cướp của người giàu giúp cho người nghèo, huống hồ đối phương còn tự dâng tới cửa, nào có đạo lý từ chối?
"Mẹ, chuyện này không thể nói như vậy, điều kiện nhà bọn họ không tệ, khẳng định không quen ăn những món ăn kia, nhiều lắm mua thêm chút thịt nè, thức ăn nè, không thể không dùng phiếu thịt và phiếu lương thực, chúng ta thu chút phí khổ cực cũng có lý mà."
"Con nói cũng đúng, đúng lúc hôm nay mẹ mua về chút thịt vụn, vốn định ngày mai làm thịt viên cho cha con mang đi trường học ăn, tạm thời làm cho bạn học con đi." Trịnh Bình suy nghĩ thấy con gái nói cũng có đạo lý, bà liền không khăng khăng để cho con gái đem phiếu và tiền trả lại cho người ta nữa, chẳng qua làm thức ăn cho họ càng phong phú cùng tinh tế một chút, tóm lại nhất định không thể làm người ta mất tiền oan được.
Trịnh Bình cầm phiếu gạo và phiếu thịt hôm nay Hứa Cẩm Vi mang về Cung Tiêu xã đổi mua sắm không ít thực phẩm, có cà chua, quả cà, thịt vụn, trứng gà cùng các loại đậu khô, vốn định là trữ ăn vài ngày, bây giờ vừa vặn đem ra dùng, bà tính toán có thể kết hợp với mấy món ăn.
"Được ạ!" Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi ăn bớt cơm của cha, ngược lại cô chỉ mong ông ta ngày ngày ăn chút dưa muối rau cà càng tốt.
"Được rồi được rồi, con nhanh đi làm bài tập, chỗ này có mẹ là được."
"Mẹ, hôm nay còn chưa có nấu cơm sao?" Bình thường lúc cô tan học trở về, nhà đã sớm thơm mùi đồ ăn và cơm, nhưng bây giờ trên lò chỉ nấu một nồi nước, ngay cả cơm cũng không có. Lúc này Hứa Cẩm Vi có hơi đói bụng, buổi trưa cô bị Từ Giai Ny làm hại chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ nên ăn không no.
Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, " Ừ." Mặc dù chuẩn xác hơn mà nói, là lừa được.
"Ai, nhỏ mập đó. . . Bạn học, cậu xem, chúng tôi cũng muốn đưa phiếu thịt! Còn có tiền! Cũng mang cho chúng tôi một phần cơm hộp được không?" Tôn Triêu Dương mặt dày mà nói.
Cơn tức giận bị cắt ngang, nếu có người chịu bồi thường tổn thất của cô lại mang tới mới làm ăn, Hứa Cẩm Vi cũng sẽ không cố chấp với hộp cơm đã rơi xuống nữa, sảng khoái gật đầu.
Bọn họ có bốn người, là có thể kiếm được gần hai phiếu thịt và hai đồng, chỉ cần làm thêm bốn phần cơm hộp, lời hơn Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán hàng rồ, là một cuộc mua bán tương đối có lời, nghĩ đến Trịnh Bình biết được nhất định sẽ rất vui mừng.
Sau khi đồng ý giao dịch, hai bên đều hài lòng, Hứa Cẩm Vi tiếp tục đưa tay ra, muốn thu dọn hộp cơm rơi trên đất, kết quả lại bị Thẩm Lâm Xuyên kéo cánh tay lại.
"? ? ?"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên cắn răng, bất chấp có thể bị ăn đòn, cúi đầu nhỏ giọng nói ︰ "Tiền tôi đã giúp cậu ta bồi thường rồi, cậu đừng động thủ nữa, cái thân thể nhỏ bé kia của cậu ta căn bản không chịu nổi một đấm của cậu đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì lại phiền phức. . ."
Hứa Cẩm Vi ︰ ". . ."
Lần này cô coi như đã biết, vừa rồi Thẩm Lâm Xuyên xông lại là cảm thấy cô giơ tay ra muốn đánh người?
Cô nhìn gương mặt chưa hết ngây thơ nhưng đã lộ ra đường nét điển trai của đối phương, còn có một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong lòng lại cảm thấy cạn lời. Nhìn thật thông minh đẹp trai mà sao não lại. . . Không giống bình thường thế?
Hứa Cẩm Vi nhìn anh, sau đó đưa ngón trỏ ra, ở trong ánh mắt như lâm đại địch của ở đối phương đưa ngón tay vòng vo một vòng, chỉ xuống đất, "Tôi, nhặt hộp cơm."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ ". . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lâm Xuyên ︰ ". . . À."
Anh nhìn Hứa Cẩm Vi khom người nhặt hộp cơm rơi xuống đất lên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên.
Mà người chung quanh đều sợ ngây người.
Từ cách ăn mặc của bọn Thẩm Lâm Xuyên là có thể nhìn ra bọn họ chắc là học sinh nổi tiếng mới chuyển trường gần đây, là nhân vật đình đám trong trường học. Mà bây giờ, chỉ một phần cơm hộp đơn giản lại có thể bán được bốn phiếu thịt và năm hào, quan trọng là con nhóc mập không làm người khác không ưa còn được Thẩm Lâm Xuyên đối đã khác mọi người, cử chỉ thân mật?
Trong lúc nhất thời, mọi người sinh ra rất nhiều suy đoán về quan hệ của hai người.
Sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi mang một xấp phiếu thịt cùng hai đồng về nhà, lúc cô giao cho Trịnh Bình, làm bà sợ hết hồn. Sau khi bà hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Trịnh Bình liền cười nói: "Chỉ là bốn phần cơm, lúc mẹ nấu cơm cho con thuận tay liền làm, này sao lại đáng giá nhiều tiền với phiếu như vậy? Con vẫn nên trả những thứ này lại cho họ đi."
Hứa Cẩm Vi không vui khi rõ ràng thịt ngậm đến miệng còn nhả ra, trước mắt chính thời cơ tốt cướp của người giàu giúp cho người nghèo, huống hồ đối phương còn tự dâng tới cửa, nào có đạo lý từ chối?
"Mẹ, chuyện này không thể nói như vậy, điều kiện nhà bọn họ không tệ, khẳng định không quen ăn những món ăn kia, nhiều lắm mua thêm chút thịt nè, thức ăn nè, không thể không dùng phiếu thịt và phiếu lương thực, chúng ta thu chút phí khổ cực cũng có lý mà."
"Con nói cũng đúng, đúng lúc hôm nay mẹ mua về chút thịt vụn, vốn định ngày mai làm thịt viên cho cha con mang đi trường học ăn, tạm thời làm cho bạn học con đi." Trịnh Bình suy nghĩ thấy con gái nói cũng có đạo lý, bà liền không khăng khăng để cho con gái đem phiếu và tiền trả lại cho người ta nữa, chẳng qua làm thức ăn cho họ càng phong phú cùng tinh tế một chút, tóm lại nhất định không thể làm người ta mất tiền oan được.
Trịnh Bình cầm phiếu gạo và phiếu thịt hôm nay Hứa Cẩm Vi mang về Cung Tiêu xã đổi mua sắm không ít thực phẩm, có cà chua, quả cà, thịt vụn, trứng gà cùng các loại đậu khô, vốn định là trữ ăn vài ngày, bây giờ vừa vặn đem ra dùng, bà tính toán có thể kết hợp với mấy món ăn.
"Được ạ!" Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi ăn bớt cơm của cha, ngược lại cô chỉ mong ông ta ngày ngày ăn chút dưa muối rau cà càng tốt.
"Được rồi được rồi, con nhanh đi làm bài tập, chỗ này có mẹ là được."
"Mẹ, hôm nay còn chưa có nấu cơm sao?" Bình thường lúc cô tan học trở về, nhà đã sớm thơm mùi đồ ăn và cơm, nhưng bây giờ trên lò chỉ nấu một nồi nước, ngay cả cơm cũng không có. Lúc này Hứa Cẩm Vi có hơi đói bụng, buổi trưa cô bị Từ Giai Ny làm hại chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ nên ăn không no.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro