Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực
Cháo Hoa 1
Túy Nhiễm Khinh Ca
2024-09-13 13:45:20
"Niếp Niếp còn chưa hết sốt, chúng ta có nên đưa con bé đến bệnh viện hay không?" Một giọng nữ cố gắng giảm thấp âm điệu xuống, trong giọng nói mang theo lo lắng vang lên ở bên tai Hứa Cẩm Vi.
"Không phải mới từ bệnh viện về mấy ngày rồi sao? Em đừng có lo lắng, bác sĩ đã nói không sao, thuốc hạ sốt cũng không phải thuốc thần, nào có uống một lần là có hiệu quả ngay, lát nữa em cho nó uống thêm một lần nữa là được. Anh đến trường, em cũng mau dọn dẹp rồi đi ra quầy đi, bán đồ xong sớm thì còn có thể về nấu cơm cho con ăn." Một giọng nói đàn ông không nhanh không chậm vang lên.
"Vậy, vậy cũng tốt. . ."
. . . Ai?
Hứa Cẩm Vi cố gắng muốn nhận ra nguồn gốc của hai giọng nói này nhưng mà cuộc nói chuyện cũng đã dừng lại, trong lòng cô bỗng dưng khủng hoảng một trận, còn chưa kịp sốt ruột thì cảm giác mình được đở dậy, trong miệng bị nhét vào một viên thuốc, sau đó lại bị đút uống một ít nước nóng, cô theo bản năng nuốt viên thuốc đó xuống.
Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, lòng bàn tay có chút xù xì nhưng mang theo một loại hơi thở khiến lòng người yên tâm.
"Mẹ. . ." Hứa Cẩm Vi vô thức nỉ non.
"Ừm, mẹ ở chỗ này." Thanh âm dịu dàng vang lên làm cho Hứa Cẩm Vi không phân rõ đây rốt cuộc là thực tế hay là mơ.
"A Bình! Đi thôi!" Giọng nam kia lại vang lên lần nữa.
"Tới đây."
Trịnh Bình nhìn con gái nằm trên giường một cái, đau lòng khẽ hôn lên trán cô, sau đó vội vã theo chồng Hứa Quân đi ra ngoài.
Sau khi bên trong nhà yên tĩnh lại, Hứa Cẩm Vi vô tri vô giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô cảnh giác tỉnh lại trong tiếng mở cửa. Cô theo bản năng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, liền thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang cố gắng bê mấy thùng gỗ đi vào.
"Niếp Niếp? Con tỉnh rồi sao?" Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Hứa Cẩm Vi trên giường, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng, bà buông đồ trong tay xuống rồi bước nhanh tới, đưa tay muốn sờ trán cô.
Hứa Cẩm Vi theo bản năng muốn lui về sau nhưng mà vách tường ngăn cản động tác của cô, tay của người phụ nữ trung niên vẫn thành công phủ lên trán cô.
Hứa Cẩm Vi nhất thời ngẩn ngơ.
"Hình như đã hết sốt rồi." Người phụ nữ trung niên không chú ý tới biểu cảm của cô, chỉ vui mừng nói, thấy cơn sốt rốt cuộc cũng hết thì tảng đá treo trong lòng bà cuối cùng cũng được gỡ xuống, "Niếp Niếp có đói bụng hay không? Mẹ đi hâm cho con chút cháo hoa nhé." Nói xong liền xoay người cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.
Nghe được hai chữ "cháo hoa", bụng Hứa Cẩm Vi bất giác kêu "cổ cổ" một tiếng. Cô nhất thời mím chặt môi, đưa tay ôm bụng bởi vì đói bụng mà dạ dày nóng lên, cô cũng không biết mình đã bao nhiêu ngày không ăn gì rồi, cô thật sự đói bụng lắm. Chẳng qua là khi tay cô sờ lên dạ dày mình thì lại kinh ngạc phát hiện điểm không đúng.
Trước khi cô mất đi ý thức, cô đã chịu đựng cơn đói suốt mười ngày, bởi vì cán bộ căn cứ hãm hại nên cô bị giam ở sở nghiên cứu dưới lòng đất của căn cứ Hàng Thị trong hơn nửa năm trời, về sau căn cứ bị hàng ngàn hàng vạn Zombie xâm nhập, người bên ngoài đều chết hết, ngược lại chỉ còn cô - người bị dùng các biện pháp an toàn cao cấp nhất nhốt lại ở nơi 'cơ mật' còn sống. Nhưng không có thức ăn tiếp tế, dựa hết vào dị năng của mình mà cung cấp nước, căn bản không kiên trì được bao lâu. Cô nhanh chóng bị cơn đói cực độ hành hạ mà gầy đến còn da bọc xương, cái cảm giác đói bụng khiến con người gần như phát điên đó ăn sâu vào trong tâm trí của cô.
Nhưng bây giờ cô lại mò trúng cái nây mỡ trên người mình?
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới thì nhanh chóng phát hiện thân thể mình đã thay đổi hoàn toàn, cơ thể ngắn ngủn một khúc, lại mập một vòng, rốt cuộc là chuyện gì đây? !
Hứa Cẩm Vi cố gắng hết sức chống thân thể ngồi dậy, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ không tới mười mét vuông, dưới người là một cái giường gỗ cứng rắn, chăn nệm trải trên giường thuộc loại phong cách vô cùng cổ xưa, mặc dù không tính là thoải mái dễ chịu nhưng ít ra sạch sẽ. Cách đó không xa là phòng bếp, dùng tấm gỗ ngăn ra, bên trong truyền ra tiêng lổn cổn, đồng thời còn có mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.
"Không phải mới từ bệnh viện về mấy ngày rồi sao? Em đừng có lo lắng, bác sĩ đã nói không sao, thuốc hạ sốt cũng không phải thuốc thần, nào có uống một lần là có hiệu quả ngay, lát nữa em cho nó uống thêm một lần nữa là được. Anh đến trường, em cũng mau dọn dẹp rồi đi ra quầy đi, bán đồ xong sớm thì còn có thể về nấu cơm cho con ăn." Một giọng nói đàn ông không nhanh không chậm vang lên.
"Vậy, vậy cũng tốt. . ."
. . . Ai?
Hứa Cẩm Vi cố gắng muốn nhận ra nguồn gốc của hai giọng nói này nhưng mà cuộc nói chuyện cũng đã dừng lại, trong lòng cô bỗng dưng khủng hoảng một trận, còn chưa kịp sốt ruột thì cảm giác mình được đở dậy, trong miệng bị nhét vào một viên thuốc, sau đó lại bị đút uống một ít nước nóng, cô theo bản năng nuốt viên thuốc đó xuống.
Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, lòng bàn tay có chút xù xì nhưng mang theo một loại hơi thở khiến lòng người yên tâm.
"Mẹ. . ." Hứa Cẩm Vi vô thức nỉ non.
"Ừm, mẹ ở chỗ này." Thanh âm dịu dàng vang lên làm cho Hứa Cẩm Vi không phân rõ đây rốt cuộc là thực tế hay là mơ.
"A Bình! Đi thôi!" Giọng nam kia lại vang lên lần nữa.
"Tới đây."
Trịnh Bình nhìn con gái nằm trên giường một cái, đau lòng khẽ hôn lên trán cô, sau đó vội vã theo chồng Hứa Quân đi ra ngoài.
Sau khi bên trong nhà yên tĩnh lại, Hứa Cẩm Vi vô tri vô giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô cảnh giác tỉnh lại trong tiếng mở cửa. Cô theo bản năng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, liền thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang cố gắng bê mấy thùng gỗ đi vào.
"Niếp Niếp? Con tỉnh rồi sao?" Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Hứa Cẩm Vi trên giường, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng, bà buông đồ trong tay xuống rồi bước nhanh tới, đưa tay muốn sờ trán cô.
Hứa Cẩm Vi theo bản năng muốn lui về sau nhưng mà vách tường ngăn cản động tác của cô, tay của người phụ nữ trung niên vẫn thành công phủ lên trán cô.
Hứa Cẩm Vi nhất thời ngẩn ngơ.
"Hình như đã hết sốt rồi." Người phụ nữ trung niên không chú ý tới biểu cảm của cô, chỉ vui mừng nói, thấy cơn sốt rốt cuộc cũng hết thì tảng đá treo trong lòng bà cuối cùng cũng được gỡ xuống, "Niếp Niếp có đói bụng hay không? Mẹ đi hâm cho con chút cháo hoa nhé." Nói xong liền xoay người cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.
Nghe được hai chữ "cháo hoa", bụng Hứa Cẩm Vi bất giác kêu "cổ cổ" một tiếng. Cô nhất thời mím chặt môi, đưa tay ôm bụng bởi vì đói bụng mà dạ dày nóng lên, cô cũng không biết mình đã bao nhiêu ngày không ăn gì rồi, cô thật sự đói bụng lắm. Chẳng qua là khi tay cô sờ lên dạ dày mình thì lại kinh ngạc phát hiện điểm không đúng.
Trước khi cô mất đi ý thức, cô đã chịu đựng cơn đói suốt mười ngày, bởi vì cán bộ căn cứ hãm hại nên cô bị giam ở sở nghiên cứu dưới lòng đất của căn cứ Hàng Thị trong hơn nửa năm trời, về sau căn cứ bị hàng ngàn hàng vạn Zombie xâm nhập, người bên ngoài đều chết hết, ngược lại chỉ còn cô - người bị dùng các biện pháp an toàn cao cấp nhất nhốt lại ở nơi 'cơ mật' còn sống. Nhưng không có thức ăn tiếp tế, dựa hết vào dị năng của mình mà cung cấp nước, căn bản không kiên trì được bao lâu. Cô nhanh chóng bị cơn đói cực độ hành hạ mà gầy đến còn da bọc xương, cái cảm giác đói bụng khiến con người gần như phát điên đó ăn sâu vào trong tâm trí của cô.
Nhưng bây giờ cô lại mò trúng cái nây mỡ trên người mình?
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới thì nhanh chóng phát hiện thân thể mình đã thay đổi hoàn toàn, cơ thể ngắn ngủn một khúc, lại mập một vòng, rốt cuộc là chuyện gì đây? !
Hứa Cẩm Vi cố gắng hết sức chống thân thể ngồi dậy, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ không tới mười mét vuông, dưới người là một cái giường gỗ cứng rắn, chăn nệm trải trên giường thuộc loại phong cách vô cùng cổ xưa, mặc dù không tính là thoải mái dễ chịu nhưng ít ra sạch sẽ. Cách đó không xa là phòng bếp, dùng tấm gỗ ngăn ra, bên trong truyền ra tiêng lổn cổn, đồng thời còn có mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro