Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực
Ly Hôn 4
Túy Nhiễm Khinh Ca
2024-09-13 13:45:20
Vẻ mặt Hứa Yến cũng không kiêu căng như lúc bình thường nói chuyện với bà mà ngược lại rất hòa nhã, còn ân cần siết chặt vòng tay người phụ nữ xa lạ một cách thân thiết nói: "Em dâu, em nói lời này quá khách khí, Dương Dương giống như con ruột của chị vậy, vì cháu đi một chuyến có gì đâu?"
Ba người thân thiết đi vào tiểu khu, chỉ để lại Trịnh Bình đứng ngây ra tại chỗ, mặt đầy ảm đạm.
Lúc Hứa Cẩm Vi mang tiền và phiếu lương về nhà, khi cô bước vào hành lang, cô lập tức phát hiện có chỗ không đúng. Đèn trong nhà không có sáng, ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Theo lý thuyết, bây giờ Trịnh Bình đã ở phòng bếp nấu cơm mới đúng.
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có.
Trong lòng Hứa Cẩm Vi giật mình, cô mơ hồ có dự cảm xấu, cô co cẳng chạy lên trên lầu, thậm chí dùng tới dị năng.
"Mẹ?"
Cô rón rén mở cửa ra, bởi vì là người có dị năng nên ánh mắt Hứa Cẩm Vi rất tốt, trong bóng tối cô cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Cô dè dặt đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng tối đen như mực, Trịnh Bình vẻ mặt ảm đạm đang ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy bộ dạng này của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi sợ tới mức tim cũng vọt lên một cái, cô lập tức bật đèn, bước nhanh chạy tới, nắm chặt tay bà, luôn miệng hỏi hang.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên làm Trịnh Bình híp mắt một cái theo phản xạ có điều kiện, nghe thấy tiếng nói của con gái, ánh mắt tan rã của Trịnh Bình rốt cuộc cũng từ từ có tiêu cự.
"Mẹ..." Vừa mở miệng, thanh âm liền trầm khàn vô vùng, hơn nữa nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.
Hứa Cẩm Vi cầm tay bà bất giác dùng sức: "Mẹ! Mẹ đừng dọa con! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ.." Trịnh Bình há miệng một cái, cuối cùng bà không nhịn được mà ôm con gái, thấp giọng nghẹn ngào lên tiếng.
Bà là thông qua xem mắt mới quen biết Hứa Quân, lần đầu tiên gặp mặt bà liền bị khí chất tao nhã lịch sự của người trí thức quanh người ông ta hấp dẫn, Hứa Quân cũng thích sự dịu dàng, xinh đẹp của bà. Cuộc sống sau khi kết hôn không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của bà, thiếu chút lãng mạn và tình cảm dịu dàng, nhưng bà cho rằng bình đạm mới là chân thật, bà nghĩ đó là hạnh phúc, cho rằng mặc dù chồng bà không nói được lời dễ nghe, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn có thể tin tưởng, dựa vào được.
Lúc bà sinh Hứa Cẩm Vi, ông bà cụ nhà họ Hứa vẫn còn sống, thấy bà sinh con gái liền rất thất vọng. Mỗi ngày ồn ào muốn bà bỏ đứa con gái bệnh tật này, sinh thêm cho họ một đứa con trai để nối dõi tông đường. Đoạn thời gian đó bà chịu áp lực rất lớn, mà chồng bà lại nguyện ý cùng bà và con gái chống lại cha mẹ ông ta, bảo vệ hai mẹ con bà, chuyện này làm bà vô cùng cảm động, bà cho rằng, đây chính là người đàn ông rất có trách nhiệm, có thể cho bà tình cảm dịu dàng như vậy.
Sau này, bà từ chức ở nhà chăm sóc con, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chồng bà cho tới bây giờ cũng chưa từng than phiền qua, về sau Hứa Quân thấy đứa bé dần dần lớn lên, ông ta cảm thấy đứa nhỏ ngủ chung với vợ chồng bà không thích hợp, nên muốn chia giường ngủ, chính ông ta ngủ ở một cái giường nhỏ, để vợ và con gái ngủ giường lớn, cho tới tận bây giờ bà cũng chưa từng nghi ngờ qua, còn tưởng rằng đó là sự quan tâm của chồng.
Đến tận hôm nay, bà vẫn còn nghĩ rằng phần tình cảm này là "Yêu thương" chồng dành cho bà, bà chịu khó vì ông ta lo liệu việc nhà giúp chồng dạy con, cũng cho đến bây giờ bà chưa từng nói qua một câu oán hận, bà gánh vác vô điều kiện các yêu cầu và buồn phiền của Hứa Quân.
Bà cho rằng mình làm ông ta chịu uất ức nên bà một mực cố gắng muốn báo đáp phần "dịu dàng" này.
Nhưng mà tới hôm nay, bà mới hiểu được, những thứ mà bà cho là tất cả, gia đình mà bà cho rằng là hoàn mỹ, lại toàn bộ đều là giả dối. Người chồng bà hoàn toàn tin tưởng đến tận bây giờ lại không phải là hình dáng trong tưởng tượng của bà. Là bà quá ngu ngốc, đến giờ cũng không có nghi ngờ sự thật lòng của người đàn ông này, đến tận bây giờ bà đều luôn tự giác vì ông ta mà tìm lý do không chê vào đâu được, đắm chìm trong mộng đẹp giả tạo kia.
Nhưng giờ bà đã tỉnh mộng.
Ba người thân thiết đi vào tiểu khu, chỉ để lại Trịnh Bình đứng ngây ra tại chỗ, mặt đầy ảm đạm.
Lúc Hứa Cẩm Vi mang tiền và phiếu lương về nhà, khi cô bước vào hành lang, cô lập tức phát hiện có chỗ không đúng. Đèn trong nhà không có sáng, ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Theo lý thuyết, bây giờ Trịnh Bình đã ở phòng bếp nấu cơm mới đúng.
Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có.
Trong lòng Hứa Cẩm Vi giật mình, cô mơ hồ có dự cảm xấu, cô co cẳng chạy lên trên lầu, thậm chí dùng tới dị năng.
"Mẹ?"
Cô rón rén mở cửa ra, bởi vì là người có dị năng nên ánh mắt Hứa Cẩm Vi rất tốt, trong bóng tối cô cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Cô dè dặt đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng tối đen như mực, Trịnh Bình vẻ mặt ảm đạm đang ngồi ở trên giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy bộ dạng này của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi sợ tới mức tim cũng vọt lên một cái, cô lập tức bật đèn, bước nhanh chạy tới, nắm chặt tay bà, luôn miệng hỏi hang.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên làm Trịnh Bình híp mắt một cái theo phản xạ có điều kiện, nghe thấy tiếng nói của con gái, ánh mắt tan rã của Trịnh Bình rốt cuộc cũng từ từ có tiêu cự.
"Mẹ..." Vừa mở miệng, thanh âm liền trầm khàn vô vùng, hơn nữa nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Cẩm Vi cầm tay bà bất giác dùng sức: "Mẹ! Mẹ đừng dọa con! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ.." Trịnh Bình há miệng một cái, cuối cùng bà không nhịn được mà ôm con gái, thấp giọng nghẹn ngào lên tiếng.
Bà là thông qua xem mắt mới quen biết Hứa Quân, lần đầu tiên gặp mặt bà liền bị khí chất tao nhã lịch sự của người trí thức quanh người ông ta hấp dẫn, Hứa Quân cũng thích sự dịu dàng, xinh đẹp của bà. Cuộc sống sau khi kết hôn không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của bà, thiếu chút lãng mạn và tình cảm dịu dàng, nhưng bà cho rằng bình đạm mới là chân thật, bà nghĩ đó là hạnh phúc, cho rằng mặc dù chồng bà không nói được lời dễ nghe, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn có thể tin tưởng, dựa vào được.
Lúc bà sinh Hứa Cẩm Vi, ông bà cụ nhà họ Hứa vẫn còn sống, thấy bà sinh con gái liền rất thất vọng. Mỗi ngày ồn ào muốn bà bỏ đứa con gái bệnh tật này, sinh thêm cho họ một đứa con trai để nối dõi tông đường. Đoạn thời gian đó bà chịu áp lực rất lớn, mà chồng bà lại nguyện ý cùng bà và con gái chống lại cha mẹ ông ta, bảo vệ hai mẹ con bà, chuyện này làm bà vô cùng cảm động, bà cho rằng, đây chính là người đàn ông rất có trách nhiệm, có thể cho bà tình cảm dịu dàng như vậy.
Sau này, bà từ chức ở nhà chăm sóc con, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chồng bà cho tới bây giờ cũng chưa từng than phiền qua, về sau Hứa Quân thấy đứa bé dần dần lớn lên, ông ta cảm thấy đứa nhỏ ngủ chung với vợ chồng bà không thích hợp, nên muốn chia giường ngủ, chính ông ta ngủ ở một cái giường nhỏ, để vợ và con gái ngủ giường lớn, cho tới tận bây giờ bà cũng chưa từng nghi ngờ qua, còn tưởng rằng đó là sự quan tâm của chồng.
Đến tận hôm nay, bà vẫn còn nghĩ rằng phần tình cảm này là "Yêu thương" chồng dành cho bà, bà chịu khó vì ông ta lo liệu việc nhà giúp chồng dạy con, cũng cho đến bây giờ bà chưa từng nói qua một câu oán hận, bà gánh vác vô điều kiện các yêu cầu và buồn phiền của Hứa Quân.
Bà cho rằng mình làm ông ta chịu uất ức nên bà một mực cố gắng muốn báo đáp phần "dịu dàng" này.
Nhưng mà tới hôm nay, bà mới hiểu được, những thứ mà bà cho là tất cả, gia đình mà bà cho rằng là hoàn mỹ, lại toàn bộ đều là giả dối. Người chồng bà hoàn toàn tin tưởng đến tận bây giờ lại không phải là hình dáng trong tưởng tượng của bà. Là bà quá ngu ngốc, đến giờ cũng không có nghi ngờ sự thật lòng của người đàn ông này, đến tận bây giờ bà đều luôn tự giác vì ông ta mà tìm lý do không chê vào đâu được, đắm chìm trong mộng đẹp giả tạo kia.
Nhưng giờ bà đã tỉnh mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro