Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực
Ly Hôn 6
Túy Nhiễm Khinh Ca
2024-09-13 13:45:20
Hứa Quân đường hoàng về nhà, trong nhà so với lúc trước ông ta rời đi cũng không có gì khác nhau, vẫn là dáng vẻ nhỏ bé nhưng ngăn nắp, Trịnh Bình luôn biết cách sắp xếp việc nhà, đây cũng là việc làm ông ta hài lòng một chút.
"Tôi về rồi." Hứa Quân tự vào phòng bếp, Trịnh Bình quả nhiên đang bận rộn ở bên trong, trên đất để rất nhiều hộp cơm bằng nhôm, Hứa Quân nhìn một cái liền nhíu mày lại: "Thế nào lại làm cái này?"
Trịnh Bình không lên tiếng.
Tựa hồ ông ta cảm thấy bản thân quá nghiêm khắc, bèn hơi chậm giọng lại, quyết định hạ mình cho vợ chút xíu ngon ngọt, than thở nói: "Chuyện bán cơm hộp em muốn làm thì làm đi nhưng anh nói trước, nếu thua lỗ thì em tự nghĩ cách bù tiền vào, cũng đừng tìm đến anh đòi tiền."
Động tác trên tay Trịnh Bình dừng một chút, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, trên mặt không giống như dĩ vãng tràn đầy nụ cười lấy lòng ông ta.
Hứa Quân không có cảm giác, ông ta tự nhận đã nhượng bộ, vì vậy liền quay đầu lại nói: "Chuyện giấy chứng nhận con gái một em cũng đừng nghĩ nữa, anh có suy nghĩ riêng, chuyện em làm cơm hộp anh cũng không quản nữa, em cũng không cần nắm chặt chuyện này không buông."
Ý tứ, chính là muốn nói nếu Trịnh Bình còn nhắc lại chuyện giấy chứng nhận con gái một nghĩa là bà không hiểu chuyện.
Trịnh Bình há miệng muốn nói một cái, dưới cái nhìn soi mói của Hứa Quân, cuối cùng bà cũng không nói câu nào.
Hứa Quân cũng không thèm để ý sự trầm mặc khác thường của bà, ông ta theo lẽ thường ném áo khoác trong tay và trái cây lên trên bàn, ông ta như đại gia đi đến ghế ngồi xuống, phân phó như chuyện đương nhiên: "Anh mang về chút trái cây, em đi rửa một chút, một lát Niếp Niếp về chúng ta cùng ăn cơm."
Lần này vợ không khôn khéo đáp lại giống như mọi lần.
Ông ta còn đang nghi hoặc, liền nghe được âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định truyền tới từ phòng bếp: "Chúng ta ly hôn đi."
"Em nói cái gì?" Hứa Quân có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
"Hứa Quân, chúng ta ly hôn đi." Gương mặt Trịnh Bình lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng sửa lại.
"Tại sao?" Sự việc phát triển bất ngờ làm ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta nghĩ không ra, không thể tin nói: "Bởi vì chuyện anh không đồng ý cho em bán cơm hộp? Hay bởi vì chuyện anh không đồng ý làm giấy chứng nhận con gái một? Anh nói cho em biết không phải anh không muốn làm, mà là nhất thời hộ khẩu anh tìm không thấy..."
Thấy ông ta còn ở đây lừa gạt bà, khóe miệng Trịnh Bình hơi câu lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy thê lương hoang mang: "Là tìm không được hay không muốn tìm?"
"Đương nhiên là..." Lúc Hứa Quân tiếp xúc với đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Bình thì hơi ngừng, trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ông ta lại không dám tin tưởng, chuyện kia ông ta giấu giếm vô cùng tốt, Trịnh Bình là chủ gia đình nếu không bày sạp bán hàng chính là ở nhà nấu cơm, làm sao biết được chuyện này?
Nhìn sắc mặt chồng thay đổi, Trịnh Bình liền đoán được suy nghĩ của ông ta, cũng vì vậy trong lòng bà càng lạnh lẽo thêm mấy phần, bà nhẹ giọng nói: "Sao lại không nói tiếp? Dù sao tôi cũng rất dễ lừa gạt, không phải sao?"
Hứa Quân trợn mắt chỉ tay về phía bà: "Em, em.."
Nhìn đồng hồ, con gái cũng sắp từ tiệm sách về nhà, Trịnh Bình cũng không có ý định vòng vo với Hứa Quân, "Chuyện nên biết tôi đều biết, hôm trước tôi đi một chuyến về nhà cũ, muốn tìm anh hỏi rõ ràng.."
Vừa nghe đến chuyện nhà cũ, trong lòng Hứa Quân nhất thời chìm xuống, tuy nhiên trong lòng ông ta còn tồn một chút may mắn, hy vọng Trịnh Bình cũng chỉ biết chuyện di dời.
"Em nghe anh giải thích, chuyện nhà cũ là cha mẹ anh xây, phá bỏ và di dời đi nơi khác tất nhiên là các chị đều có phần, anh cũng không cố ý muốn lừa gạt em, anh chỉ sợ em không đồng ý..."
Trịnh Bình cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy anh giải thích một chút, tại sao Hứa Yến gọi một người đàn bà xa lạ là em dâu? Hứa Dương lại gọi bà ta là mẹ?"
Hứa Quân như thế nào cũng không nghĩ ra, Trịnh Bình đã phát hiện hai mẹ con Vương Tú Quyên.
"A Bình, người phụ nữ kia là vợ trước của anh, anh cùng cô ta đã ly hôn, cô ta tự phát hiện mình mang thai sau đó mới mang đứa trẻ tới nhờ cậy anh, dù sao cũng là máu thịt trên người anh, anh cũng không thể mặc kệ nó. Anh biết giấu giếm chuyện anh ly hôn là anh sai, nhưng anh yêu em." Hứa Quân còn tính giãy giụa trước khi gục ngã.
"À à." Trịnh Bình giễu cợt cười một tiếng, "Cái anh gọi là yêu, chính là quang minh chính đại đem con trai thành cháu trai, mang nó đến trước mặt tôi? Cái anh gọi là yêu chính là thỉnh thoảng qua đêm ở bên ngoài? Những đêm anh không ở nhà, anh thực sự ở trường học sao? Một thầy giáo đại học có chuyện gì bận tới mức phải ở qua đêm tại trường? Anh có muốn cùng tôi đi trường học của anh hỏi lãnh đạo của anh một chút không, chế độ trường học của anh rốt cuộc là cái dạng gì?"
Trịnh Bình cũng sẽ không nhượng bộ ông ta, trước kia bà làm người trong cuộc mơ hồ, có lẽ nhìn không rõ, nhưng bây giờ bà đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông dối trá này rồi.
"Tôi về rồi." Hứa Quân tự vào phòng bếp, Trịnh Bình quả nhiên đang bận rộn ở bên trong, trên đất để rất nhiều hộp cơm bằng nhôm, Hứa Quân nhìn một cái liền nhíu mày lại: "Thế nào lại làm cái này?"
Trịnh Bình không lên tiếng.
Tựa hồ ông ta cảm thấy bản thân quá nghiêm khắc, bèn hơi chậm giọng lại, quyết định hạ mình cho vợ chút xíu ngon ngọt, than thở nói: "Chuyện bán cơm hộp em muốn làm thì làm đi nhưng anh nói trước, nếu thua lỗ thì em tự nghĩ cách bù tiền vào, cũng đừng tìm đến anh đòi tiền."
Động tác trên tay Trịnh Bình dừng một chút, sau đó xoay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, trên mặt không giống như dĩ vãng tràn đầy nụ cười lấy lòng ông ta.
Hứa Quân không có cảm giác, ông ta tự nhận đã nhượng bộ, vì vậy liền quay đầu lại nói: "Chuyện giấy chứng nhận con gái một em cũng đừng nghĩ nữa, anh có suy nghĩ riêng, chuyện em làm cơm hộp anh cũng không quản nữa, em cũng không cần nắm chặt chuyện này không buông."
Ý tứ, chính là muốn nói nếu Trịnh Bình còn nhắc lại chuyện giấy chứng nhận con gái một nghĩa là bà không hiểu chuyện.
Trịnh Bình há miệng muốn nói một cái, dưới cái nhìn soi mói của Hứa Quân, cuối cùng bà cũng không nói câu nào.
Hứa Quân cũng không thèm để ý sự trầm mặc khác thường của bà, ông ta theo lẽ thường ném áo khoác trong tay và trái cây lên trên bàn, ông ta như đại gia đi đến ghế ngồi xuống, phân phó như chuyện đương nhiên: "Anh mang về chút trái cây, em đi rửa một chút, một lát Niếp Niếp về chúng ta cùng ăn cơm."
Lần này vợ không khôn khéo đáp lại giống như mọi lần.
Ông ta còn đang nghi hoặc, liền nghe được âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định truyền tới từ phòng bếp: "Chúng ta ly hôn đi."
"Em nói cái gì?" Hứa Quân có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
"Hứa Quân, chúng ta ly hôn đi." Gương mặt Trịnh Bình lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng sửa lại.
"Tại sao?" Sự việc phát triển bất ngờ làm ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta nghĩ không ra, không thể tin nói: "Bởi vì chuyện anh không đồng ý cho em bán cơm hộp? Hay bởi vì chuyện anh không đồng ý làm giấy chứng nhận con gái một? Anh nói cho em biết không phải anh không muốn làm, mà là nhất thời hộ khẩu anh tìm không thấy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ông ta còn ở đây lừa gạt bà, khóe miệng Trịnh Bình hơi câu lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy thê lương hoang mang: "Là tìm không được hay không muốn tìm?"
"Đương nhiên là..." Lúc Hứa Quân tiếp xúc với đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Bình thì hơi ngừng, trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ông ta lại không dám tin tưởng, chuyện kia ông ta giấu giếm vô cùng tốt, Trịnh Bình là chủ gia đình nếu không bày sạp bán hàng chính là ở nhà nấu cơm, làm sao biết được chuyện này?
Nhìn sắc mặt chồng thay đổi, Trịnh Bình liền đoán được suy nghĩ của ông ta, cũng vì vậy trong lòng bà càng lạnh lẽo thêm mấy phần, bà nhẹ giọng nói: "Sao lại không nói tiếp? Dù sao tôi cũng rất dễ lừa gạt, không phải sao?"
Hứa Quân trợn mắt chỉ tay về phía bà: "Em, em.."
Nhìn đồng hồ, con gái cũng sắp từ tiệm sách về nhà, Trịnh Bình cũng không có ý định vòng vo với Hứa Quân, "Chuyện nên biết tôi đều biết, hôm trước tôi đi một chuyến về nhà cũ, muốn tìm anh hỏi rõ ràng.."
Vừa nghe đến chuyện nhà cũ, trong lòng Hứa Quân nhất thời chìm xuống, tuy nhiên trong lòng ông ta còn tồn một chút may mắn, hy vọng Trịnh Bình cũng chỉ biết chuyện di dời.
"Em nghe anh giải thích, chuyện nhà cũ là cha mẹ anh xây, phá bỏ và di dời đi nơi khác tất nhiên là các chị đều có phần, anh cũng không cố ý muốn lừa gạt em, anh chỉ sợ em không đồng ý..."
Trịnh Bình cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy anh giải thích một chút, tại sao Hứa Yến gọi một người đàn bà xa lạ là em dâu? Hứa Dương lại gọi bà ta là mẹ?"
Hứa Quân như thế nào cũng không nghĩ ra, Trịnh Bình đã phát hiện hai mẹ con Vương Tú Quyên.
"A Bình, người phụ nữ kia là vợ trước của anh, anh cùng cô ta đã ly hôn, cô ta tự phát hiện mình mang thai sau đó mới mang đứa trẻ tới nhờ cậy anh, dù sao cũng là máu thịt trên người anh, anh cũng không thể mặc kệ nó. Anh biết giấu giếm chuyện anh ly hôn là anh sai, nhưng anh yêu em." Hứa Quân còn tính giãy giụa trước khi gục ngã.
"À à." Trịnh Bình giễu cợt cười một tiếng, "Cái anh gọi là yêu, chính là quang minh chính đại đem con trai thành cháu trai, mang nó đến trước mặt tôi? Cái anh gọi là yêu chính là thỉnh thoảng qua đêm ở bên ngoài? Những đêm anh không ở nhà, anh thực sự ở trường học sao? Một thầy giáo đại học có chuyện gì bận tới mức phải ở qua đêm tại trường? Anh có muốn cùng tôi đi trường học của anh hỏi lãnh đạo của anh một chút không, chế độ trường học của anh rốt cuộc là cái dạng gì?"
Trịnh Bình cũng sẽ không nhượng bộ ông ta, trước kia bà làm người trong cuộc mơ hồ, có lẽ nhìn không rõ, nhưng bây giờ bà đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông dối trá này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro