Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Cãi Nhau

Chi Hạnh

2024-09-09 20:18:23

Tống Thanh Vân nhờ bảo an mở cửa giúp, để anh ba vào cùng cô, trước tiên đặt thịt heo vào trong ký túc xá, sau đó để anh ba đi về trước, còn cô sẽ nghĩ cách để bán hết chỗ thịt heo này.

Tống Thanh Vân đặt giỏ thịt ở trong ký túc xá, mọi người đều tò mò hỏi bên trong đựng thứ gì, Tống Thanh Vân cười nói là ở nhà đem tới, chưa nói là thịt heo, đợi mọi người đều tới phòng học, mới cùng Đường Hân Điềm nghĩ cách.

“Nhiều thịt heo như vậy, tất cả đều là của nhà bạn sao.” Đường Hân Điềm nuốt nước miếng nói.

Tống Thanh Vân gật đầu nói: “Tiền bán thịt heo, còn phải giao lại cho bà nội bảo quản.”

“Vậy bạn định bán như thế nào? Lại không thể đi ra ngoài.” Đường Hân Điềm nghi hoặc nói. Tống Thanh Vân cũng lo lắng sốt ruột, dù sao cũng là thịt lợn tươi, nếu để lâu rất dễ hỏng.

Trước tiên phải nghĩ cách, tạm thời chưa thể bán đi, chỉ có thể làm thành thịt hun khói.

Nhưng lúc này mọi người đa phần đều thích ăn thịt tươi mới, đặc biệt là thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ sẽcàng được hoan nghênh, mà giá cả của thịt hun khói cũng đắt hơn, tương đối khó bán.

“Có thể đi ra ngoài.” Tống Thanh Vân đột nhiên nhìn về phía Đường Hân Điềm, “Mình có thể xin thầy giáo cho phép mình học ngoại trú, sau đó ra bên ngoài thuê một căn phòng, trên huyện không phải là có chợ đêm đó sao, tới lúc đó mình sẽ không tham gia tiết tự học buổi tối nữa, mà ra ngoài bày quán bán hàng vỉa hè.”

“Như vậy thì vất vả quá.” Đường Hân Điềm nhíu mày nói.

Tống Thanh Vân cười nói: “Cũng vẫn còn tốt, không vấn đề gì.”

“Thôi bỏ đi, bạn thân gái một mình ra ngoài ở như vậy, mình không yên tâm.” Đường Hân Điềm lo lắng nói.

Tống Thanh Vân thở dài một tiếng, lúc này trị an đúng thật là vẫn còn không được tốt cho lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Hân Điềm lại nói: “Như vậy đi, Thẩm Quân Nghiêu cũng là học sinh ngoại trú, sau này mỗi tối mình sẽ nhờ anh ấy đưa bạn ra ngoài, buổi tối cũng thuận tiện cùng bạn bày quán bán hàng vỉa hè luôn.”

Tống Thanh Vân cười khẽ nói: “Thôi bỏ đi, anh ấy là “cún con” của bạn mà.”

Đường Hân Điềm đỏ mặt: “Bạn lại nói bậy nữa rồi.” Nói tiếp: “Hay là để mình đăng ký làm học sinh ngoại trú, tới lúc đó bạn tới ở nhà mình.”

Tống Thanh Vân lắc đầu, “Không được, như vậy thì làm phiền dì quá, vẫn là mình ra ngoài thuê phòng riêng cho tiện.” Lại nhớ tới bản thân không có thư giới thiệu, liền nói: “Hân Điềm, hiện tại thuê nhà cần có thư giới thiệu không thế?”

Đường Hân Điềm lắc đầu nói: “Trước kia thì cần, còn hiện tại hình như không cần, nhưng mà vẫn phải đăng ký căn cước chứng minh thân phận. Bạn đã có thẻ căn cước công dân chưa?”

Tống Thanh Vân lắc đầu, lại nhíu mày nói: “Cái này cần phải về trấn làm.”

Đường Hân Điềm hai mắt lóe sáng: “Mình biết có một người có thẻ căn cước.

“Hoắc Thiên Thần! Bạn hiểu ý mình không?”

Tống Thanh Vân nghe thấy cái tên này, trong lòng đột nhiên giật mình, đáy máy có chút lập lòe lóe sáng, rồi lại khẽ lắc đầu.

“Ai, chính là cái người vẫn luôn hay đi cùng Thẩm Quân Nghiêu ấy, dáng người cao cao, lớn lên đẹp trai đó.” Đường Hân Điềm nhiệt tình nói: “Mình đi tìm Thẩm Quân Nghiêu, hỏi giúp bạn một chút, tới lúc đó hoặc là nhờ Hoắc Thiên Thần đứng ra thuê phòng giúp bạn, hoặc là mượn dùng thẻ căn cước của anh ấy một chút, hẳn là không thành vấn đề.

Tống Thanh Vân trong lòng đột nhiên cả kinh, vội vàng lắc đầu nói: “Không được, bạn ngàn vạn đừng đi nói cho Thẩm Quân Nghiêu biết.”

“Vì sao nha.” Đường Hân Điềm hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Thanh Vân bất đắc dĩ nói: “Bạn là bạn, mình với Hoắc Thiên Thần lại không quen biết, như vậy sẽ rất xấu hổ. Hơn nữa tới lúc đó nếu xảy ra chuyện, sẽ gây phiền phức cho người ta.”

“Vẫn là nghĩ cách khác đi.”

Đường Hân Điềm bĩu môi nói: “Thôi được rồi.”

Tống Thanh Vân còn chưa nghĩ ra được cách, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối liền cùng Đường Hân Điềm quay trở lại ký túc xá, còn chưa có đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy Vương Băng Tuyết với người bạn cùng phòng còn lại là Lâm Tư Kỳ nói chuyện với nhau.

Vương Băng Tuyết ghét bỏ nói: “Thối quá đi, trong giỏ này đựng thứ gì thế, khiến cho cái ký túc xá thối um hết cả.”

Lâm Tư Kỳ cười nhạo nói: “Hẳn là đồ của Tống Thanh Vân, đồ dế nhũi nhà quê, cái gì cũng đem vào phòng ngủ để, thật ghê tởm.”

Tống Thanh Vân từ trước đến nay đều không thích

gây chuyện, trong lòng cũng tương đối bình tĩnh, sống tới 40 tuổi, không chút khí độ sao có thể quản giáo được đám công tử tiểu thư nhà giàu trường tư kia, ngược lại là Đường Hân Điềm, vẫn luôn bảo vệ cô, nghe thấy vậy liền tức giận trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Lâm Tư Kỳ, cô nói ai là dễ nhũi, cái đồ bà tám!”

Lâm Tư Kỳ cười lạnh một tiếng, một chân đá đổ giỏ đựng thịt heo, trên mặt lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Đường Hân Điềm tức khắc phẫn nộ nói: “Lâm Tư Kỳ, dựng cái giỏ lên, bên trong đều là thịt heo của nhà Thanh Vân đem đi bán, làm hỏng rồi cô có đền nổi không!”

Lâm Tư Kỳ căn bản không tin: “Cô đừng cho rằng tôi chưa ăn thịt heo bao giờ, thịt heo nào có hội như vậy. Sau đó, khinh miệt liếc mắt nhìn Tống Thanh Vân một cái, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống giường của mình bắt đầu thay đổi giày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Số ký tự: 0