Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Mỡ Heo Quấy Cơm

Chi Hạnh

2024-09-09 20:18:23

Thành tích của Lâm Tư Kỳ tuy rằng chỉ ở mức khá, nhưng bác cả của cô ta lại là chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường bọn họ, năm đó là người duy nhất không cần dựa vào thành tích mà vẫn lọt vào lớp giỏi của trường Trung Chuyên bọn họ.

Một học sinh có mối quan hệ mạnh tới như vậy, sau này tốt nghiệp tuyệt đối không cần lo lắng vấn đề phân công công tác, ở trong trường học cũng tương đối không coi ai ra gì, mọi người đều đã quen.

Lâm Tư Kỳ vẫn luôn chơi thân với Vương Băng Tuyết, mà Vương Băng Tuyết lại vẫn luôn không vừa mắt Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm.

Tống Thanh Vân giữ chặt Đường Hân Điềm, ý bảo thôi bỏ đi.

Lúc này các bạn khác trong ký túc xá cũng lần lượt quay trở lại.

Hà Tiểu Hoa nói: “Oa, mùi gì vậy nha.”

Lý Tĩnh Văn nhún nhún nói: “Mình sao lại ngửi thấy giống mùi thịt heo vậy nhỉ.”

Tống Thanh Vân đi tới mép giường, nâng dậy giỏ thịt heo, vừa cởi dây thừng vừa nói: “Là của mình, đây là thịt heo nhà mình chưa bán hết, nên đem tới ký túc xá để tạm, mang lại phiền toái cho mọi người, thật ngại quá.”

“Cái này có gì đâu, trong phòng ngủ cứ tới hè là toàn mùi chân thối, mọi người ai cũng đừng ghét bỏ ai!” Lý Tĩnh Văn nghịch ngợm nói.

“Ha ha ha, câu này bạn mà tới lớp học nói, để tụi con trai nghe được, thì mặt mũi của con gái chúng ta biết để vào đâu!” Hà Tiểu Hoa tiếp lời, lại thò đầu qua rồi nói: “Trời ạ, nhiều thịt heo như vậy! Chỗ này phải bao nhiêu tiền đây.”

Lý Tĩnh Văn cũng nói: “Mẹ mình nói giá thịt heo trong Cung tiêu xã lại tăng rồi, 9 mao rưỡi một cân, mình trở về ba ngày, ngay một ngụm thịt cũng chưa được ăn.”

Lâm Tư Kỳ tròng mắt vừa chuyển, đúng lý hợp tình nói: “Tống Thanh Vân, cô mang thịt heo tới ký túc xá để, vì sao không phân chia cho chúng ta mỗi người một ít?”

Tống Thanh Vân sửng sốt, lại nghe Vương Băng Tuyết nói: “Tư Kỳ, bạn ở thành phố nên không biết, nông thôn người ta quanh năm suốt tháng mới nuôi được một con heo lấy thịt bán kiếm tiền, không dễ dàng gì, mà bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Bạn là người thành phố có ba mẹ làm trong cơ quan chính phủ, còn thiếu chút đồ ăn này hay sao!”

“Cái đồ nghèo kiết hủ lậu!” Lâm Tư Kỳ tức khắc vẻ mặt ghét bỏ, lại thấy gương mặt của Tống Thanh Vân dù là ở dưới ánh đèn sợi đốt tối tăm nhưng vẫn xinh đẹp tới mức kinh tâm động phách, hơn nữa vừa mới nghe Vương Băng Tuyết nói tối hôm qua Châu Văn Lương có đưa Tống Thanh Vân về ký túc xá, lập tức cảm thấy ghen ghét vô cùng, nhìn Tống Thanh Vân chỉ cảm thấy chán ghét tột độ, hận không thể nghĩ cách bảo bác cả đuổi học cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tư Kỳ còn đang suy nghĩ tính kế ở trong đầu, Đường Hân Điềm buồn cười nói: “Mặt mũi của cô to lắm cơ, dựa vào đâu mà phải chia cho cô?”

Lâm Tư Kỳ cả giận: “Đường Hân Điềm, cô, cô, cô!” Sau một lúc lâu, mới nhảy ra được một câu: “Cô đợi đó, tôi sẽ bảo bác cả xử phạt cô!”

“Tôi tuân thủ nội quy trường học, dựa vào cái gì mà đòi xử phạt tôi!” Đường Hân Điềm trả lời.

Lâm Tư Kỳ hai mắt nhíu lại, nói: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô với Thẩm Quân Nghiêu bên lớp số 11 kia đang yêu nhau! Yêu sớm chính là trái với nội quy của trường, cô chờ xem! Tới lúc đó trường học tổ chức đại hội, tôi sẽ báo cáo với thầy chủ nhiệm, nói cô yêu sớm, cô đợi bị xử phạt đi thôi!”

Đường Hân Điềm chán ghét Lâm Tư Kỳ, cả ngày chỉ biết lôi bác cả ra áp chế mọi người, càng giận chính là thầy chủ nhiệm quản lý niên khóa của bọn họ lại là bác cả của cô ta.

“Cô đi nói đi, dù sao tôi thật sự không có yêu sớm! Người nên viết kiểm điểm phải là Vương Băng Tuyết mới đúng.”

Lâm Tư Kỳ vẻ mặt đắc ý tươi cười: “Tôi không báo cáo Tiểu Tuyết, tôi cứ báo cáo cô đó.”

“Có bệnh!” Đường Hân Điềm trợn trắng mắt nói.

“Đừng cãi nhau nữa, rất ấu trĩ đó có biết không? Tống Thanh Vân thấp giọng nói với Đường Hân Điềm: “Lâm Tư Kỳ chính là loại người này, bạn cách xa cô ta ra.”

Đường Hân Điềm bĩu môi nói: “Thật sự rất phiền đó, nếu không phải bạn, mình đều không định ở trong ký túc xá. Hay là chúng ta về nhà mình ở, để mình nói một tiếng với mẹ mình nha?” Tống Thanh Vân không thích làm phiền người khác cho lắm, lập tức lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Ngày hôm sau Tống Thanh Vân lấy một miếng thịt lợn ra, cắt thành từng miếng nhỏ và phân cho bạn cùng phòng, lúc hấp cơm để chung với gạo, tới lúc hấp chín rồi mùi thơm bay ra, hương thơm bay khắp phòng.

Vừa vặn Lâm Tư Kỳ cùng Vương Băng Tuyết tới căn tin ăn cơm, cũng không có hấp cơm, đợi tới khi bọn họ quay trở lại ký túc xá, thấy mọi người ăn cơm thịt heo thơm ngào ngạt, bên trong còn cho thêm chút mỡ heo Tống Thanh Vân mang theo từ nhà tới, tức khắc cảm thấy giận dữ, càng thêm chán ghét Tống Thanh Vân.

Lâm Tư Kỳ đột nhiên nện gối đầu xuống giường, phát ra tiếng động lớn, tức giận trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân, gân cổ lên quát: “Tống Thanh Vân, mấy người ăn thịt heo, để cho cả ký túc xá hội hám như vậy, thối muốn chết, để người khác làm sao ngủ đây!”

Không ai để ý tới Lâm Tư Kỳ, đợi mọi người sau khi cơm nước xong quay trở lại phòng học, Lâm Tư Kỳ còn chưa đi, lập tức tới tìm quản lý ký túc xá, trực tiếp tịch thu giỏ thịt heo của Tống Thanh Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Số ký tự: 0