Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn
Lấy Quyền Đè Ng...
Chi Hạnh
2024-09-09 20:18:23
Tới tối Tống Thanh Vân quay trở lại ký túc xá, không thấy giỏ đâu, còn tưởng là bị người trộm mất, đang chuẩn bị đi đăng báo với thầy chủ nhiệm về việc bị mất đồ, kết quả lại nghe thấy bạn cùng phòng Hà Tiểu Hoa nói rằng lúc đi ngang qua phòng của quản lý ký túc xá có ngửi thấy mùi thịt xào thơm nức, còn thấy trên tường có treo một cái giỏ lớn, đúng là giỏ đựng thịt heo của Tống Thanh Vân.
Lúc này vẫn được phép mang thức ăn vào phòng ngủ, dù sao thì hiện tại vẫn còn là thời đại tự mang cơm nhà đi, mọi người đều sẽ mang chút gạo cùng thức ăn đặt trong phòng ngủ, việc quản lý ký túc xá tịch thu thịt heo đặt trong phòng, xét về mặt quy định là không thành lập!
Tống Thanh Vân bực, Đường Hân Điềm cũng tức giận không chịu được, nói khẳng định là do Lâm Tư Kỳ làm, chỉ có cô ta mới thích đi mách lẻo khắp nơi như vậy, cùng Tống Thanh Vân tới phòng quản lý ký túc xá, liền thấy quản lý ký túc xá đang ăn thịt heo, trên bàn còn có một đĩa thịt heo xào nọn tỏi to đùng.
Thấy các cô bước vào, quản lý ký túc xá vẻ mặt xấu hổ, nhưng ngay lập tức lại xụ mặt nói: “Mấy đứa không về ký túc xá, tới đây làm gì.”
Tống Thanh Vân đi tới chỗ cái giỏ treo trên vách tường, túi đều nhẹ đi rất nhiều, mở túi ra xem, thì thấy thịt heo vơi đi phân nửa.
Tính theo giá thị trường, một nửa chỗ thịt heo kia cũng đã có thể bán được hơn mấy chục tệ.
Tính toán một chút, tiền lương giáo viên hiện nay mới có hai mươi tệ một tháng, quả lý ký túc xá đúng thật là có thể nuốt trôi, chỗ thịt heo còn dư lại đi đâu hết rồi!
Tống Thanh Vân nhìn về phía người quản lý ký túc xá, người này là thím Lưu, con trai làm giáo viên trong trường, bản thân thím ấy thì được phân công tới làm công tác hậu cần, bởi vì có chút quan hệ, thường xuyên bày sắc mặt với học sinh, đặc biệt là những học sinh trong lớp của con trai thím ấy.
Tống Thanh Vân vẻ mặt ủ dột, thím Lưu kia ngược lại chẳng e lệ một chút nào, vẫn ngang nhiên ăn thịt không ngại miệng, còn ra vẻ giáo dục nói: “Đây là thịt heo của cô mang tới phải không, có người báo cáo nói cô làm ảnh hưởng tới vệ sinh phòng ngủ, còn muốn bình xét đánh giá văn minh phòng ngủ tháng này nữa hay không?”
Niên đại hiện nay mọi người đều lấy vinh dự của tập thể làm mục tiêu phấn đấu, đặc biệt là vấn đề bình xét thi đua văn minh phòng ngủ trong ký túc xá, không ngờ lại bị quản lý lấy ra uy hiếp.
Đường Hân Điềm vẻ mặt phẫn uất, thím Lưu kia lại nói: “Được rồi, lấy về đi thôi, sau này giấu cho kỹ, đừng để bị phát hiện.”
“Đây là bắt chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt hay sao?” Đường Hân Điềm nói nhỏ bên tai Tống Thanh Vân.
Thím Lưu kia nói xong thấy các cô còn chưa chịu đi, ngẩng đầu nhíu mày nói “Còn không đi, mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng tôi ăn cơm.”
Tống Thanh Vân lại không nhúc nhích, đứng ở cửa đếm nhẩm, sau đó bước tới trước mặt quản lý ký túc xá, nhìn đĩa thịt xào trên bàn, đại khái ăn hết vài cân thịt heo.
Thím Lưu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Vân, mắt thấy sắp phải mắng chửi người: “Con bé này sao lại lề mề như vậy hả!”
Tống Thanh Vân dưới đáy lòng dâng lên một tia giận dữ, nói: “Đừng vội, thím Lưu, cháu vừa rồi có đếm qua, giỏ thịt heo này của cháu trước đó có 24 miếng, nhưng ban nãy cháu đếm qua, chỉ còn lại có mười miếng, còn mười bốn miếng, không biết thím có thấy hay không?”
Sắc mặt thím Lưu lập tức cứng đờ: “Tôi sao biết, lúc tôi tịch thu đã chỉ có nhiêu đó, dây thừng đó tôi chưa từng mở ra.” Nói xong liền đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm,
“Hai đứa mau đi ra ngoài cho tôi, đừng đứng đây gây chướng mắt! Có tin tôi bảo con tai ghi tội hai đứa hay không, tới lúc đó cũng đừng mong được phân phối công tác!”
Con trai của thím Lưu vừa vặn là giáo viên bộ môn phụ trách lớp của Tống Thanh Vân bọn họ, nhưng cũng chưa tới mức đủ quyền hạn xử phạt bọn họ, lại không phải chủ nhiệm lớp, quyền lực còn chưa có lớn tới mức có thể đụng tới hồ sơ của bọn họ.
Tống Thanh Vân lại không phải mới có mười mấy tuổi đầu, sao có thể sẽ dễ dàng bị dọa sợ bởi mấy câu như vậy.
Nhưng kiếp trước làm cô giáo mấy chục năm, bạn cùng trang lứa đều là người có tri thức, Tống Thanh Vân thật sự không mấy am hiểu việc cãi nhau với người khác, đặc biệt là loại người như thím Lưu, tính tình hung hăng, dựa vào đặc quyền tới áp chế, chiếm tiện nghi của người khác.
Tống Thanh Vân trước kia cũng không am hiểu phải giao tiếp với những bậc phụ huynh đặc biệt càn quấy như thế nào, học sinh trường quý tộc, phụ huynh phần lớn đều là dùng tiền tới giải quyết vấn đề, những bậc phụ huynh đặc biệt để ý tới thành tích của con em, đối đãi với thầy cô giáo của con em mình chẳng khác thái thượng hoàng là bao, tết nhất lễ lạc gửi tin nhắc hỏi thăm, mời ăn cơm, tặng quà, phục vụ chu đáo từ đầu tới đuôi, đồ dùng trong nhà Tống Thanh Vân như TV, tủ lạnh, vv... rất hiếm khi phải mua, tất cả đều là quà của phụ huynh học sinh, còn những phụ huynh không để ý thành tích của con em mình, thì ngoại trừ họp phụ huynh ra cũng chẳng gặp mặt được mấy lần.
Hiện tại nghĩ lại cũng đủ hủ bại.
Đường Hân Điềm thấy quản lý ký túc xá trừng mắt to như mắt trâu, tựa hồ đã thật sự khiến Tống Thanh Vân sợ hãi, lập tức đứng ra phía trước bày ra tư thái muốn bảo vệ Tống Thanh Vân, cười lạnh nói với quản lý ký túc xá: “Thím, con trai thím làm thầy giáo lại chẳng phải hiệu trưởng, cho rằng chúng tôi đều bị dọa lớn hay sao?”
Lúc này vẫn được phép mang thức ăn vào phòng ngủ, dù sao thì hiện tại vẫn còn là thời đại tự mang cơm nhà đi, mọi người đều sẽ mang chút gạo cùng thức ăn đặt trong phòng ngủ, việc quản lý ký túc xá tịch thu thịt heo đặt trong phòng, xét về mặt quy định là không thành lập!
Tống Thanh Vân bực, Đường Hân Điềm cũng tức giận không chịu được, nói khẳng định là do Lâm Tư Kỳ làm, chỉ có cô ta mới thích đi mách lẻo khắp nơi như vậy, cùng Tống Thanh Vân tới phòng quản lý ký túc xá, liền thấy quản lý ký túc xá đang ăn thịt heo, trên bàn còn có một đĩa thịt heo xào nọn tỏi to đùng.
Thấy các cô bước vào, quản lý ký túc xá vẻ mặt xấu hổ, nhưng ngay lập tức lại xụ mặt nói: “Mấy đứa không về ký túc xá, tới đây làm gì.”
Tống Thanh Vân đi tới chỗ cái giỏ treo trên vách tường, túi đều nhẹ đi rất nhiều, mở túi ra xem, thì thấy thịt heo vơi đi phân nửa.
Tính theo giá thị trường, một nửa chỗ thịt heo kia cũng đã có thể bán được hơn mấy chục tệ.
Tính toán một chút, tiền lương giáo viên hiện nay mới có hai mươi tệ một tháng, quả lý ký túc xá đúng thật là có thể nuốt trôi, chỗ thịt heo còn dư lại đi đâu hết rồi!
Tống Thanh Vân nhìn về phía người quản lý ký túc xá, người này là thím Lưu, con trai làm giáo viên trong trường, bản thân thím ấy thì được phân công tới làm công tác hậu cần, bởi vì có chút quan hệ, thường xuyên bày sắc mặt với học sinh, đặc biệt là những học sinh trong lớp của con trai thím ấy.
Tống Thanh Vân vẻ mặt ủ dột, thím Lưu kia ngược lại chẳng e lệ một chút nào, vẫn ngang nhiên ăn thịt không ngại miệng, còn ra vẻ giáo dục nói: “Đây là thịt heo của cô mang tới phải không, có người báo cáo nói cô làm ảnh hưởng tới vệ sinh phòng ngủ, còn muốn bình xét đánh giá văn minh phòng ngủ tháng này nữa hay không?”
Niên đại hiện nay mọi người đều lấy vinh dự của tập thể làm mục tiêu phấn đấu, đặc biệt là vấn đề bình xét thi đua văn minh phòng ngủ trong ký túc xá, không ngờ lại bị quản lý lấy ra uy hiếp.
Đường Hân Điềm vẻ mặt phẫn uất, thím Lưu kia lại nói: “Được rồi, lấy về đi thôi, sau này giấu cho kỹ, đừng để bị phát hiện.”
“Đây là bắt chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt hay sao?” Đường Hân Điềm nói nhỏ bên tai Tống Thanh Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Lưu kia nói xong thấy các cô còn chưa chịu đi, ngẩng đầu nhíu mày nói “Còn không đi, mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng tôi ăn cơm.”
Tống Thanh Vân lại không nhúc nhích, đứng ở cửa đếm nhẩm, sau đó bước tới trước mặt quản lý ký túc xá, nhìn đĩa thịt xào trên bàn, đại khái ăn hết vài cân thịt heo.
Thím Lưu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Vân, mắt thấy sắp phải mắng chửi người: “Con bé này sao lại lề mề như vậy hả!”
Tống Thanh Vân dưới đáy lòng dâng lên một tia giận dữ, nói: “Đừng vội, thím Lưu, cháu vừa rồi có đếm qua, giỏ thịt heo này của cháu trước đó có 24 miếng, nhưng ban nãy cháu đếm qua, chỉ còn lại có mười miếng, còn mười bốn miếng, không biết thím có thấy hay không?”
Sắc mặt thím Lưu lập tức cứng đờ: “Tôi sao biết, lúc tôi tịch thu đã chỉ có nhiêu đó, dây thừng đó tôi chưa từng mở ra.” Nói xong liền đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm,
“Hai đứa mau đi ra ngoài cho tôi, đừng đứng đây gây chướng mắt! Có tin tôi bảo con tai ghi tội hai đứa hay không, tới lúc đó cũng đừng mong được phân phối công tác!”
Con trai của thím Lưu vừa vặn là giáo viên bộ môn phụ trách lớp của Tống Thanh Vân bọn họ, nhưng cũng chưa tới mức đủ quyền hạn xử phạt bọn họ, lại không phải chủ nhiệm lớp, quyền lực còn chưa có lớn tới mức có thể đụng tới hồ sơ của bọn họ.
Tống Thanh Vân lại không phải mới có mười mấy tuổi đầu, sao có thể sẽ dễ dàng bị dọa sợ bởi mấy câu như vậy.
Nhưng kiếp trước làm cô giáo mấy chục năm, bạn cùng trang lứa đều là người có tri thức, Tống Thanh Vân thật sự không mấy am hiểu việc cãi nhau với người khác, đặc biệt là loại người như thím Lưu, tính tình hung hăng, dựa vào đặc quyền tới áp chế, chiếm tiện nghi của người khác.
Tống Thanh Vân trước kia cũng không am hiểu phải giao tiếp với những bậc phụ huynh đặc biệt càn quấy như thế nào, học sinh trường quý tộc, phụ huynh phần lớn đều là dùng tiền tới giải quyết vấn đề, những bậc phụ huynh đặc biệt để ý tới thành tích của con em, đối đãi với thầy cô giáo của con em mình chẳng khác thái thượng hoàng là bao, tết nhất lễ lạc gửi tin nhắc hỏi thăm, mời ăn cơm, tặng quà, phục vụ chu đáo từ đầu tới đuôi, đồ dùng trong nhà Tống Thanh Vân như TV, tủ lạnh, vv... rất hiếm khi phải mua, tất cả đều là quà của phụ huynh học sinh, còn những phụ huynh không để ý thành tích của con em mình, thì ngoại trừ họp phụ huynh ra cũng chẳng gặp mặt được mấy lần.
Hiện tại nghĩ lại cũng đủ hủ bại.
Đường Hân Điềm thấy quản lý ký túc xá trừng mắt to như mắt trâu, tựa hồ đã thật sự khiến Tống Thanh Vân sợ hãi, lập tức đứng ra phía trước bày ra tư thái muốn bảo vệ Tống Thanh Vân, cười lạnh nói với quản lý ký túc xá: “Thím, con trai thím làm thầy giáo lại chẳng phải hiệu trưởng, cho rằng chúng tôi đều bị dọa lớn hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro