Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Khoe Khoang Quầ...

Chi Hạnh

2024-09-09 20:18:23

“Còn mười bốn miếng thịt, không phải thứ gì đó mười mấy mao tiền, nói không thấy liền không thấy, thím không một câu giải thích quả thật không thể nói nổi!”

Quản lý ký túc xá cứng cổ nói: “Cái con bé này, miệng lưỡi sắc bén, tôi nói không thấy chính là không thấy, hai đứa muốn lấy lại giỏ thịt thì lấy đi, không lấy thì đi ra ngoài!”

Đường Hân Điềm cười lạnh nói: “Ha.” “Thím nói không thấy, ai tin chứ! Chẳng lẽ trong phòng này còn có quỷ sao!”

“Hơn nữa thím cho rằng chúng tôi mắt mù sao? Không nhìn thấy đĩa thịt xào to đùng ở trên bàn hả? Chưa được sự cho phép đã lấy đồ của người khác chính là ăn trộm, mấy năm trước nếu để bị bắt được sẽ bị đeo gông đi khắp phố!”

Đường Hân Điềm nhắc lại thời kỳ lịch sử đặc thù, tội trộm cắp đúng thật là sẽ bị dạo phố b*n chết, lời này thực sự đã khiến thím Lưu phải sợ hãi, bởi vì bà đúng là đã từng trải qua thời kỳ ấy, chồng của bà khi đó cũng là một người thầy giáo, nhưng lại bị hại chết, nói tiếp cũng là người đáng thương.

Quản lý ký túc xá đột nhiên giống như nổi điên, cầm chổi đuổi đánh hai người: “Các người cút đi ra ngoài cho tôi, cút đi!”

Tống Thanh Vân nhấc theo cái giỏ, trước tiên cùng Đường Hân Điềm ra ngoài, trở về ký túc xá.

Sắp tới giờ tắt đèn, mọi người đều bắt đầu lên giường. Hà Tiểu Hoa thấy Tống Thanh Vân trở về với chiếc giỏ, liền nói: “Lấy lại được thịt heo rồi sao.”

Tống Thanh Vân gật đầu, Đường Hân Điềm cả giận: “Bà thím quản lý đó thật là đáng ghét, ngay cả đồ của học sinh mà cũng không tha, lại cố tình là quản lý khu ký túc xá của chúng ta, thật xui xẻo!”

“Làm sao vậy?” Hà Tiểu Hoa hỏi.

Đường Hân Điềm nói: “Giỏ thịt heo của Tiểu Vân Vân to như vậy, mọi người cũng đều nhìn thấy qua, hiện tại chỉ còn lại có một chút như vậy, tổng cộng 24 miếng, giờ còn lại có mười miếng, bà thím đó còn dám nói là không nhìn thấy. Kết quả trên bàn còn một đĩa thịt heo xào to chà bá, ăn cơm tối cũng không sợ nghẹn chết!”

Hà Tiểu Hoa líu lưỡi.

“Quá bình thường. Bạn không biết đâu, bà thím đó chính là quen tham món lợi nhỏ. Trước kia, mỗi lần tốt nghiệp trong ký túc xá còn chút đồ đạc người khác chưa kịp dọn đi đã bị bà ta thuận tay lấy mất. Có lúc người ta vẫn còn đang thu dọn đồ đạc, bà ta đã trực tiếp tiến lên cướp đoạt. Mình có quen biết với một người, là đàn chị khóa trên, từng nói cho mình biết, sau này khi tới lúc tốt nghiệp, nhất định phải dọn đồ đi từ sớm, nếu không sẽ bị bà thím quản lý ký túc xá thuận tay lấy đi.”

“Nhưng mà bạn đặt dưới gầm bàn, còn bị che khuất tầm mắt, bà ta sao phát hiện ra được?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản lý ký túc xá thông thường sẽ không vào trong phòng, đặc biệt là gần nhất lại không có lịch kiểm tra vệ sinh, Hà Tiểu Hoa nghi hoặc nói.

Tống Thanh Vân không có trả lời, nhìn về phía Lâm Tư Kỳ sắp tới giờ đi ngủ vẫn còn đang thử quần áo mới ở trên giường.

Lâm Tư Kỳ vốn dĩ cũng đang vểnh tai nghe ngóng, trong nháy mắt liền cảm thấy chột dạ, tức khắc cúi đầu, lại đụng phải tầm mắt của Tống Thanh Vân, liền lắp bắp đúng lý hợp tình nói: “Nhìn tôi làm cái gì, lại không phải do tôi làm.”

Lâm Tư Kỳ lại đắc ý giơ cao quần áo mới đang cầm trong tay, khoe khoang với Vương Băng Tuyết ở đối diện: “Tiểu Tuyết, xem này, quần áo mới của mình đẹp không?”

Vương Băng Tuyết nói: “Đẹp quá đi, hẳn là không phải mua trong cửa hàng bách hóa ở trên huyện đâu, phải không, mình chưa thấy qua kiểu dáng này bao giờ.”

Lâm Tư Kỳ vui rạo rực nói: “Đương nhiên! Đây là quần áo mới chị mình mua ở trên tỉnh về cho mình đó."

Vương Băng Tuyết nhíu mày, “Chỉ là cái quần này ngắn quá nha, có thể mặc đi học không vậy.”

Lâm Tư Kỳ cạn lời, nói: “Bạn quê mùa quá, người thành phố đều mặc như vậy, lộ eo thon nhỏ, chân dài trắng nõn, đây mới là thời thượng, bạn từng xem điện ảnh chưa vậy, trước đó mình từng xem Lư Sơn Luyến, nữ chính của phim đều mặc như vậy, xinh đẹp lắm đó."

Vương Băng Tuyết bị nói như vậy, sắc mặt cũng có chút không tốt, Lâm Tư Kỳ lập tức cảm nhận được, liền nói với Vương Băng Tuyết: “Mình không phải nói bạn, mình là nói mấy đứa nhà quê.”

Không thể không nói loại người có bối cảnh như này, giỏi nhất là xem mặt đoán ý.

Câu sau đó, còn cố ý nhìn về phía Tống Thanh Vân.

Tống Thanh Vân không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với Lâm Tư Kỳ, mà khiến cô ta cứ nhắm vào mình như vậy, nhớ rõ kiếp trước tuy rằng không có thích một người giống như vậy, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, chứ đừng nói là xảy ra xung đột, nhưng thật ra sau khi kết hôn, mỗi lần họp lớp bạn học cũ, đều không cho cô sắc mặt tốt.

Con gái đều thích cái đẹp, đối với quần áo đẹp, đương nhiên cũng rung động, đều tò mò vây quanh bên mép giường của Lâm Tư Kỳ, muốn nhìn một chút bộ quần áo mới này của cô.

Hiện giờ, hầu hết các nữ sinh đều mặc quần áo do cha mẹ may cho, một năm bốn mùa đều thống nhất một kiểu áo Tôn Trung Sơn, ngoại trừ loại vải không giống nhau, thì nhìn thoáng qua cả trường đều không có gì khác biệt, một số thậm chí còn mặc quần áo của người lớn, nhìn không vừa người đều cảm thấy bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Cuộc Sống Viên Mãn

Số ký tự: 0