Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 23
2024-11-15 00:29:53
Thời Đại Tráng đang ngái ngủ, nghe vậy thì bĩu môi rồi trở mình, “Không mắng thì không tốt à? Không phải như thế là hay sao. Bà làm ở quán có ăn có uống, còn kiếm được tiền, về nhà lại mang được thịt về, mắng bà làm gì?”
Thời Đại Tráng đột nhiên giật mình, ngồi bật dậy, mặt nghiêm lại, hạ giọng, “Hay bà gây ra chuyện gì rồi?”
Vương Đào liền bĩu môi, kéo ông nằm xuống, “Tôi gây ra chuyện gì chứ, tôi làm việc rất tốt. Chị Hà còn khen từ khi tôi đến, quán ăn làm ăn khấm khá hơn cả nửa năm cộng lại.”
Bà hãnh diện nói, “Giờ tôi là trụ cột của quán đó.”
Thời Đại Tráng ngáp dài, “Thế thì tốt, bà làm việc tốt vào, tôi còn chờ bà kiếm tiền để cả nhà lên thành phố sống sung sướng đây!”
Ông tặc lưỡi, “Ở quê chả có gì đáng để làm, làm cật lực mà đến miếng thịt cũng chẳng có ăn. Ngày trước nếu không phải vì…”
Mặt Vương Đào biến sắc, lập tức đưa tay bịt miệng ông lại, “Ông to gan thật, đã bảo không được nhắc lại chuyện này nữa mà. Nếu để con bé biết, có khi cả nhà ta đi tù đấy.”
Thời Đại Tráng im bặt, kéo chăn lên, “Thôi, ngủ đi, nếu bà không lôi tôi dậy giữa đêm thì tôi đâu có nhắc làm gì.”
Tiếng càu nhàu dần lịm đi, chỉ còn lại tiếng ngáy vang trời của Thời Đại Tráng. Vương Đào trở mình, kéo chăn lên cao hơn, ánh mắt buồn bã dần tan biến, sau đó, hòa cùng tiếng ngáy, bà từ từ nhắm mắt lại.
Cứ thế này cũng được.
Cứ như bây giờ cũng tốt rồi.
Vương Đào thầm nghĩ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Một tuần sau khi Lan Đình được nghỉ đông, trường trung học số một cũng bắt đầu kỳ nghỉ.
Quán ăn nhà họ Hà cũng cho Vương Đào nghỉ.
Vừa mới về nhà, đột nhiên nhàn rỗi, Vương Đào cảm thấy không quen. Bà cầm chổi đi qua đi lại, Thời Đại Tráng nhìn mà thấy phiền, nói, “Tôi thấy bà không chịu ngồi yên đúng không, nghỉ mà không vui à?”
“Nếu rảnh thế thì dọn dẹp nhà cửa đi, Tết đến nơi rồi, sớm muộn gì cũng phải làm.”
Vương Đào dừng lại, hạ chổi xuống, mặt đầy vẻ không hài lòng, “Để mình tôi làm hết à, ông giỏi thật đấy.” Nói xong, bà quay ra phòng khách gọi lớn, “Lan Đình, bố con bảo muốn dọn dẹp nhà cửa.”
Nguyên Bảo và Lan Đình đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ lâu, giờ nghe Vương Đào nói vậy, Nguyên Bảo không nhịn được mà cười khúc khích. Lan Đình cao giọng nói, “Đã chăm chỉ thế thì cả hai cùng dọn đi, hai ngày là đủ rồi.”
Thời Đại Tráng nhăn mặt lườm Vương Đào, vừa định phản đối thì nghe Lan Đình nói tiếp, “Tết nhất đến nơi, đừng để con phải ra tay. Con cũng lớn rồi, để người ta nhìn thấy hai người lười biếng không ra gì cũng không hay ho đâu.”
Thời Đại Tráng đột nhiên giật mình, ngồi bật dậy, mặt nghiêm lại, hạ giọng, “Hay bà gây ra chuyện gì rồi?”
Vương Đào liền bĩu môi, kéo ông nằm xuống, “Tôi gây ra chuyện gì chứ, tôi làm việc rất tốt. Chị Hà còn khen từ khi tôi đến, quán ăn làm ăn khấm khá hơn cả nửa năm cộng lại.”
Bà hãnh diện nói, “Giờ tôi là trụ cột của quán đó.”
Thời Đại Tráng ngáp dài, “Thế thì tốt, bà làm việc tốt vào, tôi còn chờ bà kiếm tiền để cả nhà lên thành phố sống sung sướng đây!”
Ông tặc lưỡi, “Ở quê chả có gì đáng để làm, làm cật lực mà đến miếng thịt cũng chẳng có ăn. Ngày trước nếu không phải vì…”
Mặt Vương Đào biến sắc, lập tức đưa tay bịt miệng ông lại, “Ông to gan thật, đã bảo không được nhắc lại chuyện này nữa mà. Nếu để con bé biết, có khi cả nhà ta đi tù đấy.”
Thời Đại Tráng im bặt, kéo chăn lên, “Thôi, ngủ đi, nếu bà không lôi tôi dậy giữa đêm thì tôi đâu có nhắc làm gì.”
Tiếng càu nhàu dần lịm đi, chỉ còn lại tiếng ngáy vang trời của Thời Đại Tráng. Vương Đào trở mình, kéo chăn lên cao hơn, ánh mắt buồn bã dần tan biến, sau đó, hòa cùng tiếng ngáy, bà từ từ nhắm mắt lại.
Cứ thế này cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như bây giờ cũng tốt rồi.
Vương Đào thầm nghĩ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Một tuần sau khi Lan Đình được nghỉ đông, trường trung học số một cũng bắt đầu kỳ nghỉ.
Quán ăn nhà họ Hà cũng cho Vương Đào nghỉ.
Vừa mới về nhà, đột nhiên nhàn rỗi, Vương Đào cảm thấy không quen. Bà cầm chổi đi qua đi lại, Thời Đại Tráng nhìn mà thấy phiền, nói, “Tôi thấy bà không chịu ngồi yên đúng không, nghỉ mà không vui à?”
“Nếu rảnh thế thì dọn dẹp nhà cửa đi, Tết đến nơi rồi, sớm muộn gì cũng phải làm.”
Vương Đào dừng lại, hạ chổi xuống, mặt đầy vẻ không hài lòng, “Để mình tôi làm hết à, ông giỏi thật đấy.” Nói xong, bà quay ra phòng khách gọi lớn, “Lan Đình, bố con bảo muốn dọn dẹp nhà cửa.”
Nguyên Bảo và Lan Đình đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ lâu, giờ nghe Vương Đào nói vậy, Nguyên Bảo không nhịn được mà cười khúc khích. Lan Đình cao giọng nói, “Đã chăm chỉ thế thì cả hai cùng dọn đi, hai ngày là đủ rồi.”
Thời Đại Tráng nhăn mặt lườm Vương Đào, vừa định phản đối thì nghe Lan Đình nói tiếp, “Tết nhất đến nơi, đừng để con phải ra tay. Con cũng lớn rồi, để người ta nhìn thấy hai người lười biếng không ra gì cũng không hay ho đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro