Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
“Chị ơi, chị về...
2024-11-15 00:29:53
Về nhà ngồi một lúc, Vương Đào nhìn quanh, “Nguyên Bảo, chị con đâu rồi?”
Nguyên Bảo đang lục túi, nghe hỏi liền đáp mà không quay đầu lại, “Đi lấy tiền công cho bố con rồi.”
Khóe miệng đang tươi cười của Vương Đào lập tức xụ xuống, nhớ ra lương của mình cũng nằm trong tay Lan Đình!
Thời Đại Tráng đã quen với chuyện này, dân làng ai thuê ông làm cũng quen rồi, cứ bàn công việc với ông, còn trả tiền và hẹn giờ thì làm việc với Lan Đình, khỏi lo ông lười biếng trễ nải.
Thấy nét mặt Vương Đào không vui, Thời Đại Tráng an ủi, “Giờ bà sống cũng thoải mái rồi, có ăn, có ở, cũng chẳng cần tiêu gì. Đừng để Lan Đình thấy nét mặt bà thế này.”
Mặt Vương Đào biến sắc, ngập ngừng một lúc rồi cũng vui trở lại, dù gì tuần vừa rồi bà cũng ăn uống rất ngon, hôm qua còn được ăn giò kho nữa!
–
Khi Lan Đình về đến nhà, cô nghe thấy tiếng cười đùa từ phòng khách, ánh đèn vàng nhạt hắt qua khe cửa, xua tan màn đêm đen đặc trước mắt.
“Chị ơi, chị về rồi!”
Nguyên Bảo như con cún con, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền chạy ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là Lan Đình trong bộ quần áo bông màu xanh, Nguyên Bảo vui vẻ đón chị vào nhà, líu lo kể rằng mẹ mang về rất nhiều đồ ăn.
Vương Đào đứng cạnh, gượng cười, vẻ mặt lộ chút ngượng ngùng, “Lan Đình, con về rồi à, đúng lúc ăn cơm luôn nhé.”
Thời Đại Tráng cũng đứng dậy cười ha ha, “Nhìn xem, mẹ con mang từ quán về đấy, nhiều thịt lắm, hôm nay ăn nhiều vào để bồi bổ nhé.”
Lan Đình xoa đầu Nguyên Bảo tròn trịa, béo mũm mĩm, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế chính, hiếm khi nở một nụ cười, “Ăn cơm thôi!”
Vương Đào ngẩn người một lúc, bà cứ nghĩ Lan Đình sẽ trách mắng mình vài câu. Thời Đại Tráng thấy vẻ bối rối của bà, liền kéo tay áo bà ngồi xuống nhanh. Trên bàn bày các món thịt kho tàu, giò heo kho, rau xào, dưa cải xào thịt băm, và một bát canh trứng.
Bữa cơm này chẳng khác gì mâm cỗ Tết.
Lan Đình liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của Vương Đào, nghĩ bụng tuần qua ăn uống ở quán chắc chắn không thiếu thốn gì, có lẽ công việc làm ăn của quán cũng tốt, nếu không nhà họ Hà đâu hào phóng cho bà mang nhiều thịt về thế này.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, đầm ấm.
Dù không nghe thấy tiếng trách mắng của Lan Đình, Vương Đào vẫn thấy không yên tâm ngay cả khi đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Bà kéo tay Thời Đại Tráng, hỏi, “Đại Tráng, ông nói xem sao hôm nay Lan Đình không mắng tôi?”
Nguyên Bảo đang lục túi, nghe hỏi liền đáp mà không quay đầu lại, “Đi lấy tiền công cho bố con rồi.”
Khóe miệng đang tươi cười của Vương Đào lập tức xụ xuống, nhớ ra lương của mình cũng nằm trong tay Lan Đình!
Thời Đại Tráng đã quen với chuyện này, dân làng ai thuê ông làm cũng quen rồi, cứ bàn công việc với ông, còn trả tiền và hẹn giờ thì làm việc với Lan Đình, khỏi lo ông lười biếng trễ nải.
Thấy nét mặt Vương Đào không vui, Thời Đại Tráng an ủi, “Giờ bà sống cũng thoải mái rồi, có ăn, có ở, cũng chẳng cần tiêu gì. Đừng để Lan Đình thấy nét mặt bà thế này.”
Mặt Vương Đào biến sắc, ngập ngừng một lúc rồi cũng vui trở lại, dù gì tuần vừa rồi bà cũng ăn uống rất ngon, hôm qua còn được ăn giò kho nữa!
–
Khi Lan Đình về đến nhà, cô nghe thấy tiếng cười đùa từ phòng khách, ánh đèn vàng nhạt hắt qua khe cửa, xua tan màn đêm đen đặc trước mắt.
“Chị ơi, chị về rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Bảo như con cún con, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền chạy ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là Lan Đình trong bộ quần áo bông màu xanh, Nguyên Bảo vui vẻ đón chị vào nhà, líu lo kể rằng mẹ mang về rất nhiều đồ ăn.
Vương Đào đứng cạnh, gượng cười, vẻ mặt lộ chút ngượng ngùng, “Lan Đình, con về rồi à, đúng lúc ăn cơm luôn nhé.”
Thời Đại Tráng cũng đứng dậy cười ha ha, “Nhìn xem, mẹ con mang từ quán về đấy, nhiều thịt lắm, hôm nay ăn nhiều vào để bồi bổ nhé.”
Lan Đình xoa đầu Nguyên Bảo tròn trịa, béo mũm mĩm, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế chính, hiếm khi nở một nụ cười, “Ăn cơm thôi!”
Vương Đào ngẩn người một lúc, bà cứ nghĩ Lan Đình sẽ trách mắng mình vài câu. Thời Đại Tráng thấy vẻ bối rối của bà, liền kéo tay áo bà ngồi xuống nhanh. Trên bàn bày các món thịt kho tàu, giò heo kho, rau xào, dưa cải xào thịt băm, và một bát canh trứng.
Bữa cơm này chẳng khác gì mâm cỗ Tết.
Lan Đình liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của Vương Đào, nghĩ bụng tuần qua ăn uống ở quán chắc chắn không thiếu thốn gì, có lẽ công việc làm ăn của quán cũng tốt, nếu không nhà họ Hà đâu hào phóng cho bà mang nhiều thịt về thế này.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, đầm ấm.
Dù không nghe thấy tiếng trách mắng của Lan Đình, Vương Đào vẫn thấy không yên tâm ngay cả khi đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Bà kéo tay Thời Đại Tráng, hỏi, “Đại Tráng, ông nói xem sao hôm nay Lan Đình không mắng tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro