Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Về Quê
2024-11-15 00:29:53
“Chị Hà, tôi thấy đỡ nhiều rồi, không đau nữa.”
Mẹ Hà cười, chìa tay ra lấy bát đũa, “Được rồi, thế chị đi ngủ đi, để đây tôi dọn cho.”
Vương Đào không từ chối, vung vẩy cánh tay, xoa cái bụng tròn rồi cười vui vẻ về phòng.
Trong phòng bố mẹ Hà, hai người đang thì thầm.
“Sao rồi?” Bố Hà lo lắng hỏi.
Mẹ Hà cởi đồ, chui vào chăn ấm thở dài thoải mái, “Không sao, dạo này bận quá, cơ thể hơi mệt thôi. Mà Vương Đào trong mấy hôm nay cũng vất vả thật.”
Bố Hà gật đầu, “Ừ.”
“Mai ông ra chợ mua cái giò về, hầm lên cho Vương Đào bồi bổ.”
“Được.”
Bố Hà đồng ý ngay, dù gì Vương Đào cũng là linh hồn của quán, đầu bếp quý giá nhất, phải chăm sóc chu đáo. Ông nghĩ một lúc rồi hỏi, “Tiền lương thực sự đưa cho Lan Đình sao? Con bé mới chín tuổi, liệu có quản được không?”
Mẹ Hà nghĩ ngợi, nhếch miệng nói, “Con bé Lan Đình không phải dạng tầm thường, ông thấy nhà ai có đứa nhỏ như thế không, nói năng rành mạch, còn tự ra ngoài kiếm việc cho bố mẹ được. Tôi nghĩ, sau này nó chắc chắn sẽ làm nên chuyện.”
Bố Hà cân nhắc, không phản bác, gật đầu khen ngợi, “Nhà mình có con bé Hà Tằng cũng không tệ, biết nhìn người, quá giỏi!”
Mẹ Hà nguýt ông, “Thôi, ông lúc nào cũng tự khen con, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi chợ.”
Căn phòng tối tăm trở lại sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều khe khẽ vang lên.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Vương Đào xách túi lớn túi nhỏ, cười tươi rói về nhà. Quán mở cửa theo giờ giấc của học sinh, nên học sinh nghỉ thì họ cũng được nghỉ. Vương Đào lắc lư mấy cái túi trên tay, miệng cười rạng rỡ.
Vừa tới đầu làng đã thấy Thời Đại Tráng và Nguyên Bảo chuẩn bị ra phố đón, lòng bà vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn.
“Đại Tráng, Nguyên Bảo, sao hai bố con lại ở đây?” Vương Đào vui vẻ gọi, xa nhau một tuần, nỗi nhớ bỗng trào dâng, mắt bà ửng đỏ.
Nguyên Bảo ngọt ngào gọi, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ!” nhưng mắt lại dán chặt vào túi đồ trên tay Vương Đào, hít sâu, rõ ràng ngửi thấy mùi thịt thơm.
Thời Đại Tráng đỡ lấy túi từ tay Vương Đào, cảm động nói, “Sợ bà về mệt, bố con tôi ra đón đây!”
“Về thôi, về nhà nào, xa cả tuần rồi, chắc nhớ nhà lắm.”
Ba người vui vẻ vừa đi vừa kể chuyện. Vương Đào lúc này cũng không còn thấy mỏi tay, đau lưng, miệng huyên thuyên về những ngày ăn thịt, uống canh xương hầm, khiến Thời Đại Tráng và Nguyên Bảo nuốt nước miếng.
Mẹ Hà cười, chìa tay ra lấy bát đũa, “Được rồi, thế chị đi ngủ đi, để đây tôi dọn cho.”
Vương Đào không từ chối, vung vẩy cánh tay, xoa cái bụng tròn rồi cười vui vẻ về phòng.
Trong phòng bố mẹ Hà, hai người đang thì thầm.
“Sao rồi?” Bố Hà lo lắng hỏi.
Mẹ Hà cởi đồ, chui vào chăn ấm thở dài thoải mái, “Không sao, dạo này bận quá, cơ thể hơi mệt thôi. Mà Vương Đào trong mấy hôm nay cũng vất vả thật.”
Bố Hà gật đầu, “Ừ.”
“Mai ông ra chợ mua cái giò về, hầm lên cho Vương Đào bồi bổ.”
“Được.”
Bố Hà đồng ý ngay, dù gì Vương Đào cũng là linh hồn của quán, đầu bếp quý giá nhất, phải chăm sóc chu đáo. Ông nghĩ một lúc rồi hỏi, “Tiền lương thực sự đưa cho Lan Đình sao? Con bé mới chín tuổi, liệu có quản được không?”
Mẹ Hà nghĩ ngợi, nhếch miệng nói, “Con bé Lan Đình không phải dạng tầm thường, ông thấy nhà ai có đứa nhỏ như thế không, nói năng rành mạch, còn tự ra ngoài kiếm việc cho bố mẹ được. Tôi nghĩ, sau này nó chắc chắn sẽ làm nên chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố Hà cân nhắc, không phản bác, gật đầu khen ngợi, “Nhà mình có con bé Hà Tằng cũng không tệ, biết nhìn người, quá giỏi!”
Mẹ Hà nguýt ông, “Thôi, ông lúc nào cũng tự khen con, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi chợ.”
Căn phòng tối tăm trở lại sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều khe khẽ vang lên.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Vương Đào xách túi lớn túi nhỏ, cười tươi rói về nhà. Quán mở cửa theo giờ giấc của học sinh, nên học sinh nghỉ thì họ cũng được nghỉ. Vương Đào lắc lư mấy cái túi trên tay, miệng cười rạng rỡ.
Vừa tới đầu làng đã thấy Thời Đại Tráng và Nguyên Bảo chuẩn bị ra phố đón, lòng bà vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn.
“Đại Tráng, Nguyên Bảo, sao hai bố con lại ở đây?” Vương Đào vui vẻ gọi, xa nhau một tuần, nỗi nhớ bỗng trào dâng, mắt bà ửng đỏ.
Nguyên Bảo ngọt ngào gọi, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ!” nhưng mắt lại dán chặt vào túi đồ trên tay Vương Đào, hít sâu, rõ ràng ngửi thấy mùi thịt thơm.
Thời Đại Tráng đỡ lấy túi từ tay Vương Đào, cảm động nói, “Sợ bà về mệt, bố con tôi ra đón đây!”
“Về thôi, về nhà nào, xa cả tuần rồi, chắc nhớ nhà lắm.”
Ba người vui vẻ vừa đi vừa kể chuyện. Vương Đào lúc này cũng không còn thấy mỏi tay, đau lưng, miệng huyên thuyên về những ngày ăn thịt, uống canh xương hầm, khiến Thời Đại Tráng và Nguyên Bảo nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro