Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Già Đi Mấy Tuổi
2024-11-20 11:05:46
Lan Đình khẽ mỉm cười, gắp một miếng dưa chua ăn cùng cơm, gật đầu hài lòng. Tay nghề của Vương Đào không tệ, món ăn cũng khá ngon.
Trong lòng Thời Đại Tráng và Vương Đào nhẹ nhõm, thấy cô có tâm trạng tốt thì họ cũng được yên thân. Hai người nhìn nhau nháy mắt, đến khi ăn cơm xong và rửa bát sạch sẽ.
Vương Đào ngập ngừng mở lời, “Lan Đình, nhà mình hết dầu ăn rồi, con xem...”
Lan Đình uống một ngụm trà nóng, đặt cốc xuống bàn. Thời Đại Tráng và Vương Đào thót cả tim, lo lắng không yên. Cô liếc họ một cái, chậm rãi nói.
“Bố mẹ cũng biết, sang năm con lên lớp năm, sẽ vào cấp hai. Nguyên Bảo cũng đã ba tuổi, cần chuẩn bị vào tiểu học.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào mừng thầm trong bụng, đợi con bé vào cấp hai, phải lên thành phố ở ký túc xá, lúc ấy họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hai người không khỏi nở nụ cười, nhưng lại cố gắng kìm lại trước mặt Lan Đình.
Lan Đình nhìn lướt qua họ, nói tiếp, “Cho nên, con quyết định, sau Tết bố mẹ phải lên thành phố tìm việc, ổn định cuộc sống, đợi con vào cấp hai, cả nhà sẽ sống cùng nhau.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào ngẩng đầu nhìn, nụ cười đông cứng trên môi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và phản đối.
Nguyên Bảo cười khúc khích, vỗ tay trước, “Hay quá, con không muốn xa chị đâu, bố mẹ phải cố gắng lên nhé!”
Giấc mộng của Thời Đại Tráng và Vương Đào tan vỡ, mặt tái xanh, họ vội vã xua tay từ chối, “Chúng ta đều là nông dân, sao mà lên thành phố được.”
“Đúng thế, cũng chẳng có... tiền, lên thành phố sống kiểu gì.”
“Phải đó, với lại, nhà cửa và công việc cũng cần người trông nom, chúng ta không thể đi được.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào tỏ ra nhường nhịn, nét mặt chân thành, cả người toát lên sự từ chối, dồn hết sức lực để Lan Đình từ bỏ ý định đó.
Nếu còn sống dưới cái nhìn của Lan Đình thêm vài năm nữa, chắc họ phải già đi mấy tuổi.
Lan Đình xoay chiếc cốc trong tay, im lặng nhìn hai người diễn kịch, diễn như thật, suýt nữa thì cô cũng tin rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Bảo đầy vẻ bối rối, tuy nó muốn cả nhà ở bên nhau nhưng lời bố mẹ nói cũng có lý, nó không muốn không có nhà để ở, không có cơm ăn.
Nó mở miệng, kéo tay áo Lan Đình, “Chị ơi, chúng ta lên thành phố thì sống kiểu gì?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào gật đầu lia lịa, không tiếc lời tự chê bai mình, “Đúng rồi, chúng ta vừa ngu vừa lười, không có nghề nghiệp gì, lên đó sẽ chết đói mất.”
Trong lòng Thời Đại Tráng và Vương Đào nhẹ nhõm, thấy cô có tâm trạng tốt thì họ cũng được yên thân. Hai người nhìn nhau nháy mắt, đến khi ăn cơm xong và rửa bát sạch sẽ.
Vương Đào ngập ngừng mở lời, “Lan Đình, nhà mình hết dầu ăn rồi, con xem...”
Lan Đình uống một ngụm trà nóng, đặt cốc xuống bàn. Thời Đại Tráng và Vương Đào thót cả tim, lo lắng không yên. Cô liếc họ một cái, chậm rãi nói.
“Bố mẹ cũng biết, sang năm con lên lớp năm, sẽ vào cấp hai. Nguyên Bảo cũng đã ba tuổi, cần chuẩn bị vào tiểu học.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào mừng thầm trong bụng, đợi con bé vào cấp hai, phải lên thành phố ở ký túc xá, lúc ấy họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hai người không khỏi nở nụ cười, nhưng lại cố gắng kìm lại trước mặt Lan Đình.
Lan Đình nhìn lướt qua họ, nói tiếp, “Cho nên, con quyết định, sau Tết bố mẹ phải lên thành phố tìm việc, ổn định cuộc sống, đợi con vào cấp hai, cả nhà sẽ sống cùng nhau.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào ngẩng đầu nhìn, nụ cười đông cứng trên môi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và phản đối.
Nguyên Bảo cười khúc khích, vỗ tay trước, “Hay quá, con không muốn xa chị đâu, bố mẹ phải cố gắng lên nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giấc mộng của Thời Đại Tráng và Vương Đào tan vỡ, mặt tái xanh, họ vội vã xua tay từ chối, “Chúng ta đều là nông dân, sao mà lên thành phố được.”
“Đúng thế, cũng chẳng có... tiền, lên thành phố sống kiểu gì.”
“Phải đó, với lại, nhà cửa và công việc cũng cần người trông nom, chúng ta không thể đi được.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào tỏ ra nhường nhịn, nét mặt chân thành, cả người toát lên sự từ chối, dồn hết sức lực để Lan Đình từ bỏ ý định đó.
Nếu còn sống dưới cái nhìn của Lan Đình thêm vài năm nữa, chắc họ phải già đi mấy tuổi.
Lan Đình xoay chiếc cốc trong tay, im lặng nhìn hai người diễn kịch, diễn như thật, suýt nữa thì cô cũng tin rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Bảo đầy vẻ bối rối, tuy nó muốn cả nhà ở bên nhau nhưng lời bố mẹ nói cũng có lý, nó không muốn không có nhà để ở, không có cơm ăn.
Nó mở miệng, kéo tay áo Lan Đình, “Chị ơi, chúng ta lên thành phố thì sống kiểu gì?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào gật đầu lia lịa, không tiếc lời tự chê bai mình, “Đúng rồi, chúng ta vừa ngu vừa lười, không có nghề nghiệp gì, lên đó sẽ chết đói mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro