Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Bắt Làm Việc
2024-11-15 00:29:53
Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt, nhìn Lan Đình, trong lòng nhỏ bé của cậu đã nhen nhóm một hạt mầm ngưỡng mộ với người chị gái này.
–
Gió thu nổi lên, cái lạnh len lỏi trong không khí.
Thời Đại Tráng xoa tay, hắt hơi một cái thật lớn, kéo lại áo cho chặt hơn, hít mũi rồi cúi đầu tiếp tục dùng dao khắc lên miếng gỗ. Từ sau lần bị Lan Đình đánh một trận và tịch thu số tiền còn lại trong nhà, ông đã phải sống cuộc sống vất vả, dạy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, làm việc còn nhiều hơn trâu. Cả ngày mệt nhoài với đống gỗ, khổ sở không kể xiết.
Lan Đình thậm chí còn lên lịch công việc hẳn hoi cho ông, mỗi ngày sau khi tan học sẽ về kiểm tra, nếu không làm xong thì lại bị chổi lông gà “thăm hỏi”.
Thời Đại Tráng hậm hực lau mũi, cả đời ông chưa từng cực khổ như thế này.
Chưa kể, số tiền kiếm được ông chưa từng thấy qua một đồng, tất cả đều bị Lan Đình nắm giữ.
Vương Đào cũng chẳng dễ dàng hơn. Không có tiền, ra ngoài chẳng ai gọi bà đi đánh bài nữa, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, chăm gà chăm vịt, cuộc sống như vũng nước đọng, mệt mỏi chẳng khác gì con trâu già.
Nguyên Bảo bám vào cửa nhìn ra ngoài.
Thời gian vừa đúng, giờ này ngồi đợi là sẽ thấy chị về.
Quả nhiên, trên con đường nhỏ, bóng dáng xinh đẹp của Lan Đình xuất hiện, mắt Nguyên Bảo sáng lên, nó lao ra như một quả pháo nhỏ, miệng reo lên ngọt ngào, “Chị ơi, chị về rồi!”
Thời Đại Tráng và Vương Đào đang tranh thủ nghỉ ngơi liền giật mình, vội vàng làm ra vẻ đang bận rộn.
Vương Đào lau tay vào tạp dề, từ bếp bước ra, đứng ở cửa nở nụ cười tươi nhìn Lan Đình, cất giọng niềm nở, “Lan Đình, đi học về rồi à, vất vả cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ đi, cơm trong nồi sắp nấu xong rồi, để mẹ đi lấy cho.”
Lan Đình đáp “Ừm” rồi ngồi xuống. Nguyên Bảo nhanh nhẹn rót cho chị cốc nước nóng, miệng cười toe, “Chị uống nước cho ấm người.”
Nhìn xem, nói năng thật là khéo!
Vương Đào đứng bên cạnh nhếch miệng, lén lườm Nguyên Bảo. Thằng nhóc này hoàn toàn bị Lan Đình “hạ bùa”, mỗi ngày theo sát họ, luôn sẵn sàng ghi chép thời gian lười biếng của họ để mách chị gái.
Thời Đại Tráng trợn mắt, mang công việc đã hoàn thành hôm nay đến nhờ Lan Đình kiểm tra.
Lan Đình nheo mắt nhìn qua một lượt, khẽ gật đầu. Thời Đại Tráng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
Trên bàn là bữa cơm tối, có thịt lợn xào dưa chua, rau cải xào, canh mướp trứng, và món đậu trắng rang tóp mỡ.
–
Gió thu nổi lên, cái lạnh len lỏi trong không khí.
Thời Đại Tráng xoa tay, hắt hơi một cái thật lớn, kéo lại áo cho chặt hơn, hít mũi rồi cúi đầu tiếp tục dùng dao khắc lên miếng gỗ. Từ sau lần bị Lan Đình đánh một trận và tịch thu số tiền còn lại trong nhà, ông đã phải sống cuộc sống vất vả, dạy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, làm việc còn nhiều hơn trâu. Cả ngày mệt nhoài với đống gỗ, khổ sở không kể xiết.
Lan Đình thậm chí còn lên lịch công việc hẳn hoi cho ông, mỗi ngày sau khi tan học sẽ về kiểm tra, nếu không làm xong thì lại bị chổi lông gà “thăm hỏi”.
Thời Đại Tráng hậm hực lau mũi, cả đời ông chưa từng cực khổ như thế này.
Chưa kể, số tiền kiếm được ông chưa từng thấy qua một đồng, tất cả đều bị Lan Đình nắm giữ.
Vương Đào cũng chẳng dễ dàng hơn. Không có tiền, ra ngoài chẳng ai gọi bà đi đánh bài nữa, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, chăm gà chăm vịt, cuộc sống như vũng nước đọng, mệt mỏi chẳng khác gì con trâu già.
Nguyên Bảo bám vào cửa nhìn ra ngoài.
Thời gian vừa đúng, giờ này ngồi đợi là sẽ thấy chị về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, trên con đường nhỏ, bóng dáng xinh đẹp của Lan Đình xuất hiện, mắt Nguyên Bảo sáng lên, nó lao ra như một quả pháo nhỏ, miệng reo lên ngọt ngào, “Chị ơi, chị về rồi!”
Thời Đại Tráng và Vương Đào đang tranh thủ nghỉ ngơi liền giật mình, vội vàng làm ra vẻ đang bận rộn.
Vương Đào lau tay vào tạp dề, từ bếp bước ra, đứng ở cửa nở nụ cười tươi nhìn Lan Đình, cất giọng niềm nở, “Lan Đình, đi học về rồi à, vất vả cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ đi, cơm trong nồi sắp nấu xong rồi, để mẹ đi lấy cho.”
Lan Đình đáp “Ừm” rồi ngồi xuống. Nguyên Bảo nhanh nhẹn rót cho chị cốc nước nóng, miệng cười toe, “Chị uống nước cho ấm người.”
Nhìn xem, nói năng thật là khéo!
Vương Đào đứng bên cạnh nhếch miệng, lén lườm Nguyên Bảo. Thằng nhóc này hoàn toàn bị Lan Đình “hạ bùa”, mỗi ngày theo sát họ, luôn sẵn sàng ghi chép thời gian lười biếng của họ để mách chị gái.
Thời Đại Tráng trợn mắt, mang công việc đã hoàn thành hôm nay đến nhờ Lan Đình kiểm tra.
Lan Đình nheo mắt nhìn qua một lượt, khẽ gật đầu. Thời Đại Tráng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
Trên bàn là bữa cơm tối, có thịt lợn xào dưa chua, rau cải xào, canh mướp trứng, và món đậu trắng rang tóp mỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro