Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Giám Sát
2024-11-15 00:29:53
Nguyên Bảo lè lưỡi, cười khúc khích.
Nhà họ Thời.
Phòng khách.
Lan Đình ngồi trên ghế, trước mặt là Thời Đại Tráng và Vương Đào đứng nghiêm chỉnh. Trên bàn là số tiền còn lại trong nhà, Lan Đình liếc nhìn rồi suýt lăn ra bất tỉnh.
Trời ạ, nửa tháng trước còn hai trăm đồng, giờ chỉ còn sáu bảy chục đồng.
Càng nghĩ, mặt cô càng tối lại, ánh mắt thêm phần lạnh lùng, Thời Đại Tráng và Vương Đào cúi đầu, thầm than trách. Họ cũng không ngờ, rõ ràng ban đầu thắng, ai dè mấy hôm nay vận đen đeo bám mãi không hết.
Hai người ngại ngùng không dám ngẩng đầu.
Nguyên Bảo cũng giận lắm, thằng nhỏ biết bố mẹ đã thua bạc, may mà hôm nay nó dũng cảm báo với Lan Đình, nếu không thì sau này lấy đâu ra tiền mua kẹo ăn.
Lan Đình từ từ gom số tiền trên bàn bỏ vào túi mang theo người, Thời Đại Tráng và Vương Đào mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.
Cô nhíu mày, thở dài. Giờ cô đã học lớp bốn, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp và vào cấp hai, số tiền này sao mà đủ.
Không thể để Thời Đại Tráng và Vương Đào tiếp tục như vậy nữa.
Lan Đình mặt nghiêm nghị, trong đầu đã có tính toán. Cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, Thời Đại Tráng có tay nghề mộc khá, Vương Đào nấu ăn ngon, nếu không đã chẳng được mời làm người giúp việc.
Cô lạnh lùng nhìn Thời Đại Tráng, giọng trầm xuống: “Từ ngày mai, trong vòng một tháng, phải kiếm đủ cho tôi một trăm đồng, cả hai người cùng làm.”
“Nếu không, cứ chờ mà ăn đòn.”
Mặt Thời Đại Tráng và Vương Đào tái mét, một trăm đồng, nói thì dễ, kiếm đâu ra!
Thời Đại Tráng vừa định cãi thì thấy Lan Đình nhìn tay ông, cười nhạt: “Con nghe nói mấy nhà gần đây đang cần người làm mộc, tiền công cũng đã bàn xong, nhưng bố từ chối.”
Thời Đại Tráng uất hận liếc Nguyên Bảo đang đứng im lặng như tượng. Thằng ranh con này mách lẻo thật triệt để!
Vương Đào vội cúi đầu, chẳng qua mấy việc đó hơi nặng và cần gấp, nếu nhận hết thì họ không có thời gian đánh bài.
Đã xong việc, Lan Đình gom số tiền còn lại, Vương Đào lủi thủi vào bếp nấu cơm.
Trong phòng khách, Nguyên Bảo nhanh nhảu bưng nước cho Lan Đình, Thời Đại Tráng vào phòng rửa mặt, thay quần áo dài che vết bầm rồi ra ngoài nhận việc.
Vừa đi vừa nhăn nhó, nói vài câu đã nhận việc, cúi đầu lầm lũi đi thêm mấy nhà nữa, cuối cùng cũng xong.
Trong nhà, ngọn đèn dầu còn leo lét cháy.
Trên bàn bày biện bữa cơm nóng hổi.
Thời Đại Tráng đói bụng cồn cào, nhưng vẫn đứng thẳng báo cáo tiến độ và đưa tiền cọc cho Lan Đình. Cô nhận tiền, gật đầu nhẹ, ông mới được ngồi xuống ăn.
Nhà họ Thời.
Phòng khách.
Lan Đình ngồi trên ghế, trước mặt là Thời Đại Tráng và Vương Đào đứng nghiêm chỉnh. Trên bàn là số tiền còn lại trong nhà, Lan Đình liếc nhìn rồi suýt lăn ra bất tỉnh.
Trời ạ, nửa tháng trước còn hai trăm đồng, giờ chỉ còn sáu bảy chục đồng.
Càng nghĩ, mặt cô càng tối lại, ánh mắt thêm phần lạnh lùng, Thời Đại Tráng và Vương Đào cúi đầu, thầm than trách. Họ cũng không ngờ, rõ ràng ban đầu thắng, ai dè mấy hôm nay vận đen đeo bám mãi không hết.
Hai người ngại ngùng không dám ngẩng đầu.
Nguyên Bảo cũng giận lắm, thằng nhỏ biết bố mẹ đã thua bạc, may mà hôm nay nó dũng cảm báo với Lan Đình, nếu không thì sau này lấy đâu ra tiền mua kẹo ăn.
Lan Đình từ từ gom số tiền trên bàn bỏ vào túi mang theo người, Thời Đại Tráng và Vương Đào mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.
Cô nhíu mày, thở dài. Giờ cô đã học lớp bốn, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp và vào cấp hai, số tiền này sao mà đủ.
Không thể để Thời Đại Tráng và Vương Đào tiếp tục như vậy nữa.
Lan Đình mặt nghiêm nghị, trong đầu đã có tính toán. Cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, Thời Đại Tráng có tay nghề mộc khá, Vương Đào nấu ăn ngon, nếu không đã chẳng được mời làm người giúp việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lạnh lùng nhìn Thời Đại Tráng, giọng trầm xuống: “Từ ngày mai, trong vòng một tháng, phải kiếm đủ cho tôi một trăm đồng, cả hai người cùng làm.”
“Nếu không, cứ chờ mà ăn đòn.”
Mặt Thời Đại Tráng và Vương Đào tái mét, một trăm đồng, nói thì dễ, kiếm đâu ra!
Thời Đại Tráng vừa định cãi thì thấy Lan Đình nhìn tay ông, cười nhạt: “Con nghe nói mấy nhà gần đây đang cần người làm mộc, tiền công cũng đã bàn xong, nhưng bố từ chối.”
Thời Đại Tráng uất hận liếc Nguyên Bảo đang đứng im lặng như tượng. Thằng ranh con này mách lẻo thật triệt để!
Vương Đào vội cúi đầu, chẳng qua mấy việc đó hơi nặng và cần gấp, nếu nhận hết thì họ không có thời gian đánh bài.
Đã xong việc, Lan Đình gom số tiền còn lại, Vương Đào lủi thủi vào bếp nấu cơm.
Trong phòng khách, Nguyên Bảo nhanh nhảu bưng nước cho Lan Đình, Thời Đại Tráng vào phòng rửa mặt, thay quần áo dài che vết bầm rồi ra ngoài nhận việc.
Vừa đi vừa nhăn nhó, nói vài câu đã nhận việc, cúi đầu lầm lũi đi thêm mấy nhà nữa, cuối cùng cũng xong.
Trong nhà, ngọn đèn dầu còn leo lét cháy.
Trên bàn bày biện bữa cơm nóng hổi.
Thời Đại Tráng đói bụng cồn cào, nhưng vẫn đứng thẳng báo cáo tiến độ và đưa tiền cọc cho Lan Đình. Cô nhận tiền, gật đầu nhẹ, ông mới được ngồi xuống ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro