Thập Niên 80: Đại Ma Vương Xuyên Thành Thiên Kim Thật
“Sao, các người...
2024-11-15 00:29:53
Dân làng đứng xem cũng không chịu được, có người chỉ tay vào Lan Đình, nói: “Lan Đình, đó là bố mẹ ruột của cháu đấy, cháu dám đánh họ ư? Tôi không tin là chúng ta hợp sức lại mà không trị nổi cháu.”
“Đúng đấy, con gái gì mà hung dữ thế, sau này ai dám lấy.”
Nói rồi, một người xắn tay áo định giúp Thời Đại Tráng và Vương Đào.
Lan Đình bình thản liếc nhìn họ, chẳng qua chỉ là mấy kẻ nói miệng, cô quất mạnh chổi vào cánh tay Thời Đại Tráng, giọng lạnh lùng: “Hừ, đây là chuyện nhà tôi, các người cũng muốn xen vào sao?”
“Sao, các người mang họ Thời à?”
Lời nói ấy, Lan Đình nhớ rõ, từng đọc trong sách. “Lan Đình” trước đây bị Thời Đại Tráng và Vương Đào đánh mắng không thương tiếc. Về sau, khi hai người đó nghiện cờ bạc, cứ thua là trút giận lên cô bé.
Khi ấy, “Lan Đình nhỏ” bị đánh đến nỗi phải chạy qua từng nhà cầu cứu, nhưng không ai ra tay giúp đỡ, miệng còn nói: “Trẻ con nhà ai mà chẳng bị đánh đòn.”
“Đây là chuyện nhà họ Thời, chúng ta sao dám can thiệp, Lan Đình, ngoan, về với bố mẹ đi!”
“Bố mẹ cháu chỉ đang nóng giận thôi, rồi họ sẽ dịu lại, bố mẹ vẫn thương cháu mà.”
Người vừa nói mặt đỏ bừng, rồi lại tái đi, mở miệng nhưng tránh ánh mắt hy vọng của Thời Đại Tráng và Vương Đào, còn không quên lùi lại vài bước.
Con bé Lan Đình này đánh người thật sự không nhẹ, mới có chút mà hai người kia đã đầy vết bầm đáng sợ.
Lan Đình đánh đã đủ, dừng lại, Thời Đại Tráng và Vương Đào mặt mũi đầy nước mắt, vừa thút thít vừa nức nở, nhìn Lan Đình với ánh mắt đầy sợ hãi, run rẩy đứng dậy.
Ánh mắt của dân làng thoáng qua với sự sợ hãi và e dè, Lan Đình mặt lạnh đảo mắt nhìn từng người một, vung vẩy cây chổi trong tay: “Nếu tôi còn biết ai rủ rê Thời Đại Tráng và Vương Đào đi đánh bạc, lần tới, cây chổi này sẽ hạ xuống người đó.”
Rắc một tiếng.
Chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh vỡ đôi, chia làm hai mảnh.
Mọi người lập tức im thin thít, cúi đầu nhìn xuống chân, không ai dám nói gì.
Lan Đình hừ một tiếng, liếc Thời Đại Tráng và Vương Đào: “Đi thôi, về nhà, đợi tôi mời à?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào sợ đến co rúm, vội vã bước nhanh về nhà, sau lưng là bóng dáng Lan Đình và Nguyên Bảo. Thằng bé còn đang bắt chước tiếng “vèo vèo, đét đét” vừa nãy, mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Chị ơi, chị giỏi quá!”
“Đánh người chuẩn lắm.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào nghẹn họng, quay lại, mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Bảo. Thằng bé rụt vào sau lưng Lan Đình, hai người chạm phải ánh mắt cô thì cả người đau thêm mấy phần, run run quay đầu lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Đúng đấy, con gái gì mà hung dữ thế, sau này ai dám lấy.”
Nói rồi, một người xắn tay áo định giúp Thời Đại Tráng và Vương Đào.
Lan Đình bình thản liếc nhìn họ, chẳng qua chỉ là mấy kẻ nói miệng, cô quất mạnh chổi vào cánh tay Thời Đại Tráng, giọng lạnh lùng: “Hừ, đây là chuyện nhà tôi, các người cũng muốn xen vào sao?”
“Sao, các người mang họ Thời à?”
Lời nói ấy, Lan Đình nhớ rõ, từng đọc trong sách. “Lan Đình” trước đây bị Thời Đại Tráng và Vương Đào đánh mắng không thương tiếc. Về sau, khi hai người đó nghiện cờ bạc, cứ thua là trút giận lên cô bé.
Khi ấy, “Lan Đình nhỏ” bị đánh đến nỗi phải chạy qua từng nhà cầu cứu, nhưng không ai ra tay giúp đỡ, miệng còn nói: “Trẻ con nhà ai mà chẳng bị đánh đòn.”
“Đây là chuyện nhà họ Thời, chúng ta sao dám can thiệp, Lan Đình, ngoan, về với bố mẹ đi!”
“Bố mẹ cháu chỉ đang nóng giận thôi, rồi họ sẽ dịu lại, bố mẹ vẫn thương cháu mà.”
Người vừa nói mặt đỏ bừng, rồi lại tái đi, mở miệng nhưng tránh ánh mắt hy vọng của Thời Đại Tráng và Vương Đào, còn không quên lùi lại vài bước.
Con bé Lan Đình này đánh người thật sự không nhẹ, mới có chút mà hai người kia đã đầy vết bầm đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Đình đánh đã đủ, dừng lại, Thời Đại Tráng và Vương Đào mặt mũi đầy nước mắt, vừa thút thít vừa nức nở, nhìn Lan Đình với ánh mắt đầy sợ hãi, run rẩy đứng dậy.
Ánh mắt của dân làng thoáng qua với sự sợ hãi và e dè, Lan Đình mặt lạnh đảo mắt nhìn từng người một, vung vẩy cây chổi trong tay: “Nếu tôi còn biết ai rủ rê Thời Đại Tráng và Vương Đào đi đánh bạc, lần tới, cây chổi này sẽ hạ xuống người đó.”
Rắc một tiếng.
Chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh vỡ đôi, chia làm hai mảnh.
Mọi người lập tức im thin thít, cúi đầu nhìn xuống chân, không ai dám nói gì.
Lan Đình hừ một tiếng, liếc Thời Đại Tráng và Vương Đào: “Đi thôi, về nhà, đợi tôi mời à?”
Thời Đại Tráng và Vương Đào sợ đến co rúm, vội vã bước nhanh về nhà, sau lưng là bóng dáng Lan Đình và Nguyên Bảo. Thằng bé còn đang bắt chước tiếng “vèo vèo, đét đét” vừa nãy, mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Chị ơi, chị giỏi quá!”
“Đánh người chuẩn lắm.”
Thời Đại Tráng và Vương Đào nghẹn họng, quay lại, mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Bảo. Thằng bé rụt vào sau lưng Lan Đình, hai người chạm phải ánh mắt cô thì cả người đau thêm mấy phần, run run quay đầu lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro