Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Ngừng Phấn Đấu
Chương 1
2024-10-22 02:18:12
Năm 1988, phía nam vùng duyên hải mở ra đặc khu.
Một buổi sáng sớm tháng mười, trời còn chưa sáng mà đường phố xám xịt, khắp nơi đều bị phủ một lớp sương mù màu xám. Trong bóng tối, mọi nhà trong thành phố đều xôn xao, tiếng rửa nồi niêu xoong chảo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng chuông báo thức của các nữ công nhân nhà máy điện tử Hải Dương vang lên lúc 6 giờ rưỡi, đối với những công nhân nhập cư từ quê đến nhà máy thì thời gian này có thể nói là muộn chứ không phải sớm, ở trong thôn có không ít người đã quen dậy từ lúc 5-6 giờ để cho gà vịt ăn hoặc đi cắt cỏ heo.
Có thể nói làm việc trong nhà máy này là một điều may mắn đối với bọn họ.
“Dậy, dậy đi!”
…
“Tuyết Hà đâu? Sao không thấy Tuyết Hà vậy?”
“Cô ấy….”
Lúc này Lâm Tuyết Hà mở mắt ra, cơn đau nhức và mệt mỏi quét qua khiến cô vô thức cau mày, cơ thể không chỉ cứng đờ còn ê ẩm, trong lòng thầm mắng Phó Nguỵ không quan tâm đến sức khoẻ của mình mà làm loạn, đã là một người 40 tuổi rồi mà còn lăn lộn như vậy. Hôm qua là đám cưới của cô và Phó Nguỵ, kế hoạch của cô là đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn là được rồi, nhưng Phó Nguỵ không đồng ý, còn sắm vai thiện tài đồng tử rải tiền mà tổ chức một hôn lễ thế kỷ cực kì long trọng, người tham dự gồm có siêu sao, người nổi tiếng, đá quý sang trọng, áo cưới cùng nhẫn kim cương- đây là khung cảnh lộng lẫy mà lúc còn trẻ cô không thể tưởng tượng ra được.
Sau sự kiện kia, thân thể của cô vẫn luôn không tốt, bệnh tật ốm yếu quấn thân, Phó Nguỵ cũng vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, trở về tử quỷ môn quan. Hai con người “ốm yếu bệnh tật” lại tổ chức hôn lễ lớn như vậy mà cũng không sợ bị giảm thọ.
Lâm Tuyết Hà sụt sịt cái mũi ngửi thử, sao cô lại ngửi thấy mùi rượu vậy nhỉ?
Từ sau khi trải qua ca phẫu thuật kia là Phó Nguỵ chưa bao giờ uống rượu nữa, vậy mùi rượu này từ đâu ra?
Không chỉ vậy, bên ngoài còn có thể nghe được bài hát của Đặng Lệ Quân, giai điệu mơ hồ ngọt ngào, làn gió mát buổi sáng mang theo giai điệu truyền dần vào tai cô.
“Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào…”
Lâm Tuyết Hà giơ cánh tay lên, cố mở to mắt để nhìn rõ xung quanh. Sau khi nhận ra cô đã tỉnh thì người đàn ông ở cách đó không xa thoáng sững sờ, chiếc đèn sợi đốt trên tay được bật lên, “cạch” một tiếng, cả căn phòng lập tức sáng lên.
Ánh sáng bất ngờ làm Lâm Tuyết Hà không thể mở mắt, cô đưa tay che lại, cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng, ngon đèn sợi đốt trên đầu cô kêu tanh tách mấy lần, lúc đen lúc trắng, qua một hồi lay lắt cuối cùng cũng tắt hẳn.
Rốt cuộc, ánh sáng ban mai nhàn nhạt bên ngoài xuyên qua rèm hoa trắng xanh chiếu sáng căn phòng một màu trắng xoá, trong ánh sáng yếu ớt này, cô bắt gặp một đôi mắt nghiêm nghị đầy tàn nhẫn.
Tóc của đối phương rất ngắn nên dựng đứng hết lên, dường như vì vậy mà vô hình làm cho các đường nét trên mặt anh trở nên sâu sắc hơn, dưới vầng trán đầy đặn là sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo góc cạnh. Tổng thể hợp lại khiến anh giống như một con báo đang chuẩn bị lao đi, lúc nào cũng toát ra khí thế hung dữ doạ người.
Lúc này anh mặc áo vest cùng quần tây đen, cho dù mặc cả cây đen nhưng vẫn không thể che lấp được từng thớ cơ bắp săn chắc ở bên trong, nếu trong tay anh cầm một chiếc rìu thì sẽ trông chẳng khác gì tội phạm trong mấy phim điện ảnh Hồng Kông.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Một buổi sáng sớm tháng mười, trời còn chưa sáng mà đường phố xám xịt, khắp nơi đều bị phủ một lớp sương mù màu xám. Trong bóng tối, mọi nhà trong thành phố đều xôn xao, tiếng rửa nồi niêu xoong chảo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng chuông báo thức của các nữ công nhân nhà máy điện tử Hải Dương vang lên lúc 6 giờ rưỡi, đối với những công nhân nhập cư từ quê đến nhà máy thì thời gian này có thể nói là muộn chứ không phải sớm, ở trong thôn có không ít người đã quen dậy từ lúc 5-6 giờ để cho gà vịt ăn hoặc đi cắt cỏ heo.
Có thể nói làm việc trong nhà máy này là một điều may mắn đối với bọn họ.
“Dậy, dậy đi!”
…
“Tuyết Hà đâu? Sao không thấy Tuyết Hà vậy?”
“Cô ấy….”
Lúc này Lâm Tuyết Hà mở mắt ra, cơn đau nhức và mệt mỏi quét qua khiến cô vô thức cau mày, cơ thể không chỉ cứng đờ còn ê ẩm, trong lòng thầm mắng Phó Nguỵ không quan tâm đến sức khoẻ của mình mà làm loạn, đã là một người 40 tuổi rồi mà còn lăn lộn như vậy. Hôm qua là đám cưới của cô và Phó Nguỵ, kế hoạch của cô là đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn là được rồi, nhưng Phó Nguỵ không đồng ý, còn sắm vai thiện tài đồng tử rải tiền mà tổ chức một hôn lễ thế kỷ cực kì long trọng, người tham dự gồm có siêu sao, người nổi tiếng, đá quý sang trọng, áo cưới cùng nhẫn kim cương- đây là khung cảnh lộng lẫy mà lúc còn trẻ cô không thể tưởng tượng ra được.
Sau sự kiện kia, thân thể của cô vẫn luôn không tốt, bệnh tật ốm yếu quấn thân, Phó Nguỵ cũng vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, trở về tử quỷ môn quan. Hai con người “ốm yếu bệnh tật” lại tổ chức hôn lễ lớn như vậy mà cũng không sợ bị giảm thọ.
Lâm Tuyết Hà sụt sịt cái mũi ngửi thử, sao cô lại ngửi thấy mùi rượu vậy nhỉ?
Từ sau khi trải qua ca phẫu thuật kia là Phó Nguỵ chưa bao giờ uống rượu nữa, vậy mùi rượu này từ đâu ra?
Không chỉ vậy, bên ngoài còn có thể nghe được bài hát của Đặng Lệ Quân, giai điệu mơ hồ ngọt ngào, làn gió mát buổi sáng mang theo giai điệu truyền dần vào tai cô.
“Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào…”
Lâm Tuyết Hà giơ cánh tay lên, cố mở to mắt để nhìn rõ xung quanh. Sau khi nhận ra cô đã tỉnh thì người đàn ông ở cách đó không xa thoáng sững sờ, chiếc đèn sợi đốt trên tay được bật lên, “cạch” một tiếng, cả căn phòng lập tức sáng lên.
Ánh sáng bất ngờ làm Lâm Tuyết Hà không thể mở mắt, cô đưa tay che lại, cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng, ngon đèn sợi đốt trên đầu cô kêu tanh tách mấy lần, lúc đen lúc trắng, qua một hồi lay lắt cuối cùng cũng tắt hẳn.
Rốt cuộc, ánh sáng ban mai nhàn nhạt bên ngoài xuyên qua rèm hoa trắng xanh chiếu sáng căn phòng một màu trắng xoá, trong ánh sáng yếu ớt này, cô bắt gặp một đôi mắt nghiêm nghị đầy tàn nhẫn.
Tóc của đối phương rất ngắn nên dựng đứng hết lên, dường như vì vậy mà vô hình làm cho các đường nét trên mặt anh trở nên sâu sắc hơn, dưới vầng trán đầy đặn là sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo góc cạnh. Tổng thể hợp lại khiến anh giống như một con báo đang chuẩn bị lao đi, lúc nào cũng toát ra khí thế hung dữ doạ người.
Lúc này anh mặc áo vest cùng quần tây đen, cho dù mặc cả cây đen nhưng vẫn không thể che lấp được từng thớ cơ bắp săn chắc ở bên trong, nếu trong tay anh cầm một chiếc rìu thì sẽ trông chẳng khác gì tội phạm trong mấy phim điện ảnh Hồng Kông.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro