Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Ngừng Phấn Đấu
Chương 8
2024-10-22 02:18:12
Nếu có thể làm lãnh đạo nhỏ ở bệnh viện địa phương thì sẽ trở thành một nhân vật có máu mặt rồi, có thể thẳng sống lưng đi lại trong làng, có nhà nào bị bệnh mà không cầu y cơ chứ.
Cũng có người nói: “Tuyết Hà à, cô phải trông coi chồng chưa cưới của mình cho chặt đấy, thân phận của người ta bây giờ đã khác, chờ anh ta tốt nghiệp đại học rồi, anh ta sẽ còn cưới cô hay sao? Lỡ như anh ta nhìn trúng đứa con gái nào đó trong thành phố thì sao, cô phải nắm chắc lung lạc được anh ta…”
Lúc này Lâm Tuyết Hà cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì cô nghe nói rất nhiều người sau khi lên đại học thì ngay cả cha mẹ dưới quê cũng bỏ mặc không chịu chăm sóc, thậm chí là ruồng rẫy cả vợ con, càng đừng nói là đối tượng hẹn hò lúc trước.
Trịnh Vũ Khang đã nói với bạn học của gã: “Cô ấy là em họ của tôi…”
Người trong nhà gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà, lời trong lời ngoài đều dặn: “Con phải dỗ dành A Khang cho tốt, đừng để nó bị đàn bà trong thành phố câu hồn đi mất, nếu vậy thì con cũng quá vô dụng rồi, con trở thành quá khứ, còn nó thì thay lòng đổi dạ, cả nhà đều cảm thấy xấu hổ thay con.”
Đặc biệt là bác gái cả nói năng cay nghiệt nhất: “Bây giờ người trong thôn đều nói mệnh của con tốt, có số vượng phu, ngay cả hai đứa em gái của con cũng có người chủ động đến hỏi thăm, nhưng nếu con bị Trịnh Vũ Khang bỏ rơi thì hai đứa em gái của con phải sống tiếp thế nào bây giờ? Mẹ con còn mặt mũi nào mà ra đường? Người ta đến làm mai lại nghe ngóng được chị gái của đối tượng bị người vứt bỏ?”
“Lúc cần thiết thì con phải thông minh lên một chút, sớm mang thai đứa con của nhà họ Trịnh cũng không phải là chuyện gì xấu.”
…
Lúc đó Lâm Tuyết Hà đã rất lo lắng, qua lời nói của những người xung quanh, cô dần ý thức được bản thân vừa quê mùa vừa không biết cách chưng diện, Trịnh Vũ Khang không thừa nhận vị hôn thê nông thôn như cô là vì cảm thấy cô quá quê mùa, sợ bị bạn học chế giễu.
Lâm Tuyết Hà quyết định thay đổi bản thân, cô tháo bím tóc vừa đen vừa dày của mình ra, bắt chước mấy cô gái trong nhà máy đi uốn tóc, cắn răng mua hai bộ váy đẹp. Cuối tháng mười, người ở tỉnh Quảng Đông vẫn còn mặc quần áo mùa hạ. Mà cô, sau khi uốn tóc và mặc váy đỏ thì cả người như biến thành một người khác, xinh đẹp hơn.
Đám người Châu Giai Giai rủ cô cùng tới vũ trường để mở mang kiến thức. Trước đó Châu Giai Giai từng tới vũ trường để khiêu vũ, còn những cô gái khác đều hết sức tò mò với nơi đó, họ nói đây là trào lưu mới, hiểu món này mới không quê mùa.
Những công nhân nữ từ vùng khác đến làm công như bọn họ đều muốn hòa nhập vào thành phố này.
Lâm Tuyết Hà cũng đi theo bọn họ.
Châu Giai Giai và những người khác đều nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ghen tị. Trong khi đó, Lâm Tuyết Hà vẫn chưa ý thức được sau khi uốn tóc, mặc váy đỏ, kẻ mày và tô son xong thì bản thân đã xinh đẹp đến mức nào.
Lúc cả nhóm đến vũ trường, rất nhiều đàn ông đều không tự chủ được hướng ánh mắt về phía cô.
Lâm Tuyết Hà cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bị nhiều người nhìn như vậy nên cả khuôn mặt của cô đều đỏ bừng, cô còn tưởng là bản thân ăn mặc quá kỳ quái, dù đã mặc quần áo của người thành phố nhưng vẫn không che giấu sự quê mùa của mình.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cũng có người nói: “Tuyết Hà à, cô phải trông coi chồng chưa cưới của mình cho chặt đấy, thân phận của người ta bây giờ đã khác, chờ anh ta tốt nghiệp đại học rồi, anh ta sẽ còn cưới cô hay sao? Lỡ như anh ta nhìn trúng đứa con gái nào đó trong thành phố thì sao, cô phải nắm chắc lung lạc được anh ta…”
Lúc này Lâm Tuyết Hà cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì cô nghe nói rất nhiều người sau khi lên đại học thì ngay cả cha mẹ dưới quê cũng bỏ mặc không chịu chăm sóc, thậm chí là ruồng rẫy cả vợ con, càng đừng nói là đối tượng hẹn hò lúc trước.
Trịnh Vũ Khang đã nói với bạn học của gã: “Cô ấy là em họ của tôi…”
Người trong nhà gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Hà, lời trong lời ngoài đều dặn: “Con phải dỗ dành A Khang cho tốt, đừng để nó bị đàn bà trong thành phố câu hồn đi mất, nếu vậy thì con cũng quá vô dụng rồi, con trở thành quá khứ, còn nó thì thay lòng đổi dạ, cả nhà đều cảm thấy xấu hổ thay con.”
Đặc biệt là bác gái cả nói năng cay nghiệt nhất: “Bây giờ người trong thôn đều nói mệnh của con tốt, có số vượng phu, ngay cả hai đứa em gái của con cũng có người chủ động đến hỏi thăm, nhưng nếu con bị Trịnh Vũ Khang bỏ rơi thì hai đứa em gái của con phải sống tiếp thế nào bây giờ? Mẹ con còn mặt mũi nào mà ra đường? Người ta đến làm mai lại nghe ngóng được chị gái của đối tượng bị người vứt bỏ?”
“Lúc cần thiết thì con phải thông minh lên một chút, sớm mang thai đứa con của nhà họ Trịnh cũng không phải là chuyện gì xấu.”
…
Lúc đó Lâm Tuyết Hà đã rất lo lắng, qua lời nói của những người xung quanh, cô dần ý thức được bản thân vừa quê mùa vừa không biết cách chưng diện, Trịnh Vũ Khang không thừa nhận vị hôn thê nông thôn như cô là vì cảm thấy cô quá quê mùa, sợ bị bạn học chế giễu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tuyết Hà quyết định thay đổi bản thân, cô tháo bím tóc vừa đen vừa dày của mình ra, bắt chước mấy cô gái trong nhà máy đi uốn tóc, cắn răng mua hai bộ váy đẹp. Cuối tháng mười, người ở tỉnh Quảng Đông vẫn còn mặc quần áo mùa hạ. Mà cô, sau khi uốn tóc và mặc váy đỏ thì cả người như biến thành một người khác, xinh đẹp hơn.
Đám người Châu Giai Giai rủ cô cùng tới vũ trường để mở mang kiến thức. Trước đó Châu Giai Giai từng tới vũ trường để khiêu vũ, còn những cô gái khác đều hết sức tò mò với nơi đó, họ nói đây là trào lưu mới, hiểu món này mới không quê mùa.
Những công nhân nữ từ vùng khác đến làm công như bọn họ đều muốn hòa nhập vào thành phố này.
Lâm Tuyết Hà cũng đi theo bọn họ.
Châu Giai Giai và những người khác đều nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ghen tị. Trong khi đó, Lâm Tuyết Hà vẫn chưa ý thức được sau khi uốn tóc, mặc váy đỏ, kẻ mày và tô son xong thì bản thân đã xinh đẹp đến mức nào.
Lúc cả nhóm đến vũ trường, rất nhiều đàn ông đều không tự chủ được hướng ánh mắt về phía cô.
Lâm Tuyết Hà cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bị nhiều người nhìn như vậy nên cả khuôn mặt của cô đều đỏ bừng, cô còn tưởng là bản thân ăn mặc quá kỳ quái, dù đã mặc quần áo của người thành phố nhưng vẫn không che giấu sự quê mùa của mình.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro