Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Cùng Đi Trấn Tr...
Túy Tuyết Tiêu Dao
2024-08-27 03:09:04
Lục Mãn nhìn thoáng qua Quý Tử Duệ, nhìn thấy vận khí trên người Quý Tử Duệ tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, hắc ám tà khí trên người cũng giảm bớt đi rất nhiều, Lục Mạn hài lòng gật đầu.
“Tôi có vấn đề gì sao sao?”
Quý Tử Duệ nhìn thấy Lục Mãn đang đánh giá mình, trong lòng anh lộp bộp một chút.
“Anh không sao, sau này anh nên làm nhiều chuyện tốt một chút”.
Cố gắng tích góp nhiều công đức, như vậy sau này khi bị người khác tính kế, cũng sẽ có thêm một ít năng lực tự bảo vệ mình.
“Anh họ của tôi vẫn có vấn đề sao?” Mục Vệ Đông lo lắng hỏi, nếu như trên người anh họ vẫn còn có vấn đề, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, bọn họ có thể tranh thủ khi còn ở đây nhờ Lục Mãn nhìn xem.
“Anh ta hiện tại không có vấn đề gì lớn, chỉ là vận khí đã tổn thất vẫn chưa trở về, trên người cũng lây dính không ít sát khí.” Lục Mãn do dự một chút mới nói, cô nhìn không thấu tương lai của Quý Tử Duệ, không biết vì sao, mỗi lần cô muốn xem xa hơn, những gì cô nhìn thấy đều là một khoảng trắng bao la.
“Có cách nào phá giải không?” Mục Vệ Đông lo lắng hỏi, còn Quý Tử Duệ vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhiều năm như vậy anh vẫn không mất mạng, anh tin tưởng tương lai mình còn có thể sống.
“Có.”
Lục Mãn gật đầu, cô nhanh chóng bấm một câu chú, Quý Tử Duệ cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
“Cảm ơn.”
Quý Tử Duệ nói tiếng cảm ơn với Lục Mãn, hiện tại anh rất tò mò về Lục Mãn, anh tò mò Lục Mãn đã học loại bản lĩnh này từ ai.
“Không cần khách sáo.” Cứ coi như là dịch vụ khuyến mãi thêm đi, dù gì thì Quý Tử Duệ sẽ không để cô thiệt là được.
“Chúng ta đi chung cùng nhau nhé.”
Mục Vệ Đông cũng không biết vì cái gì, đột nhiên anh cảm giác ở bên cạnh Lục Mãn sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, bọn họ vừa cười nói vừa đi bộ đến trấn trên.
“Đồng chí Lục đi trấn trên làm gì?”
Khi đến trấn trên, cuối cùng Mục Vệ Đông đã hỏi vấn đề mà anh ấy muốn biết nhất.
“Làm một đồ vật nhỏ.” Lục Mãn giơ bản thiết kế trong tay lên, Quý Tử Duệ nhướng mày.
“Có thể cho tôi xem không?” Anh có hứng thú với bản thiết kế trong tay Lục Mãn, anh nhìn về phía Lục Mãn, Lục Mãn kinh ngạc nhìn Quý Tử Duệ, người đàn ông này đi trên đường rất ít nói, là loại người kiệm lời, nếu không phải cô biết tính cách của anh, cô đều cho rằng đối phương không thích mình.
“Tôi tùy tiện vẽ.” Lục Mãn không có ý định giữ bí mật, cô cũng không hy vọng thứ này sẽ kiếm được tiền: “Không biết có thể làm ra được không.”
Quý Tử Duệ nhận lấy bản vẽ, cẩn thận nhìn, từ trong túi lấy ra một ngòi bút, đánh dấu phần sai trên bản vẽ của Lục Mãn.
“Bản vẽ của cô rất thực tế.” Đặc biệt là đối với đại đội Hồng Kỳ mà nói, thật sự rất thực dụng.
Đại đội Hồng Kỳ thiếu gia súc, đại bộ phận đều cần nhân lực, nếu như máy gieo hạt này được làm ra, về sau mọi người có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Hiện tại cô cầm cái này đi tìm người hỏi xem có thể chế tạo ra không, kích cỡ gì đó thì cứ để sư phụ già tự mình đo đạc.”
Nói đến đây, anh do dự một chút, hôm nay anh đến đây định gọi điện thoại cho ông nội, hiện tại anh không có thời gian.
“Nếu như cô cần gấp, chờ tôi nói chuyện điện thoại xong có thể đi tìm cô.”
“Tôi có vấn đề gì sao sao?”
Quý Tử Duệ nhìn thấy Lục Mãn đang đánh giá mình, trong lòng anh lộp bộp một chút.
“Anh không sao, sau này anh nên làm nhiều chuyện tốt một chút”.
Cố gắng tích góp nhiều công đức, như vậy sau này khi bị người khác tính kế, cũng sẽ có thêm một ít năng lực tự bảo vệ mình.
“Anh họ của tôi vẫn có vấn đề sao?” Mục Vệ Đông lo lắng hỏi, nếu như trên người anh họ vẫn còn có vấn đề, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, bọn họ có thể tranh thủ khi còn ở đây nhờ Lục Mãn nhìn xem.
“Anh ta hiện tại không có vấn đề gì lớn, chỉ là vận khí đã tổn thất vẫn chưa trở về, trên người cũng lây dính không ít sát khí.” Lục Mãn do dự một chút mới nói, cô nhìn không thấu tương lai của Quý Tử Duệ, không biết vì sao, mỗi lần cô muốn xem xa hơn, những gì cô nhìn thấy đều là một khoảng trắng bao la.
“Có cách nào phá giải không?” Mục Vệ Đông lo lắng hỏi, còn Quý Tử Duệ vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhiều năm như vậy anh vẫn không mất mạng, anh tin tưởng tương lai mình còn có thể sống.
“Có.”
Lục Mãn gật đầu, cô nhanh chóng bấm một câu chú, Quý Tử Duệ cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
“Cảm ơn.”
Quý Tử Duệ nói tiếng cảm ơn với Lục Mãn, hiện tại anh rất tò mò về Lục Mãn, anh tò mò Lục Mãn đã học loại bản lĩnh này từ ai.
“Không cần khách sáo.” Cứ coi như là dịch vụ khuyến mãi thêm đi, dù gì thì Quý Tử Duệ sẽ không để cô thiệt là được.
“Chúng ta đi chung cùng nhau nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Vệ Đông cũng không biết vì cái gì, đột nhiên anh cảm giác ở bên cạnh Lục Mãn sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, bọn họ vừa cười nói vừa đi bộ đến trấn trên.
“Đồng chí Lục đi trấn trên làm gì?”
Khi đến trấn trên, cuối cùng Mục Vệ Đông đã hỏi vấn đề mà anh ấy muốn biết nhất.
“Làm một đồ vật nhỏ.” Lục Mãn giơ bản thiết kế trong tay lên, Quý Tử Duệ nhướng mày.
“Có thể cho tôi xem không?” Anh có hứng thú với bản thiết kế trong tay Lục Mãn, anh nhìn về phía Lục Mãn, Lục Mãn kinh ngạc nhìn Quý Tử Duệ, người đàn ông này đi trên đường rất ít nói, là loại người kiệm lời, nếu không phải cô biết tính cách của anh, cô đều cho rằng đối phương không thích mình.
“Tôi tùy tiện vẽ.” Lục Mãn không có ý định giữ bí mật, cô cũng không hy vọng thứ này sẽ kiếm được tiền: “Không biết có thể làm ra được không.”
Quý Tử Duệ nhận lấy bản vẽ, cẩn thận nhìn, từ trong túi lấy ra một ngòi bút, đánh dấu phần sai trên bản vẽ của Lục Mãn.
“Bản vẽ của cô rất thực tế.” Đặc biệt là đối với đại đội Hồng Kỳ mà nói, thật sự rất thực dụng.
Đại đội Hồng Kỳ thiếu gia súc, đại bộ phận đều cần nhân lực, nếu như máy gieo hạt này được làm ra, về sau mọi người có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Hiện tại cô cầm cái này đi tìm người hỏi xem có thể chế tạo ra không, kích cỡ gì đó thì cứ để sư phụ già tự mình đo đạc.”
Nói đến đây, anh do dự một chút, hôm nay anh đến đây định gọi điện thoại cho ông nội, hiện tại anh không có thời gian.
“Nếu như cô cần gấp, chờ tôi nói chuyện điện thoại xong có thể đi tìm cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro