Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học
Đồ Tốt
Túy Tuyết Tiêu Dao
2024-08-27 03:09:04
Lục Mãn nghe xong kinh ngạc nhìn Quý Tử Duệ.
“Sẽ không chậm trễ anh chứ?”
Quý Tử Duệ có tính tình thật tốt, xem ra anh rất thông minh, cũng hiểu biết rất nhiều.
Cô thậm chí còn không tin tưởng vào bản thiết kế của mình, nhưng sau khi Quý Tử Duệ sửa đổi nó hai lần, cô cảm thấy bản thiết kế này trông thuận mắt hơn rất nhiều.
“Không chậm trễ.”
Quý Tử Duệ vừa nói ra lời này, Mục Vệ Đông mở to hai mắt nhìn, anh ấy xoa xoa đôi mắt, anh ấy cảm giác người vừa rồi mà bản thân nhìn thấy không phải anh họ, anh ấy biết anh họ của mình có tính tình như thế nào, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ấy thấy anh họ nhiệt tình như vậy.
“Vậy thì, tôi chờ anh.”
Lục Mãn vội vàng gật đầu, có người hiểu biết như Quý Tử Duệ ở cùng, hẳn là có thể làm ra được.
“Được.” Quý Tử Duệ nói xong duỗi tay xoa đầu Lục Mãn, Lục Mãn nghi hoặc nhìn về phía Quý Tử Duệ, sau khi ánh mắt của Quý Tử Duệ chạm vào ánh mắt của Lục Mãn, anh mới phát hiện chính mình đang làm cái gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.
“Xin, xin lỗi.”
Vừa rồi anh thật sự chỉ hành động theo bản năng.
“Không sao.” Coi như là thù lao Quý Tử Duệ giúp đỡ.
“Tôi đi đến trạm thu gom phế liệu trước, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Trong không gian của cô có rất nhiều thần khí, bùa chú, chu sa các loại, nhưng nếu cô muốn sử dụng chúng một cách công khai, cô vẫn cần phải tìm lấy một cái cớ để sử dụng chúng, bãi phế liệu là một lựa chọn tốt.
Đồng thời, cô cũng muốn nhìn thấy chiều sâu của thế giới huyền học trong thế giới này, từ khi đến đây, cô chưa gặp lại đồng hành của mình đâu.
“Được.”
Sau khi mấy người tách ra, Lục Mãn đi tới quầy thu gom phế liệu, đưa cho người trông coi năm mao tiền, cô thuận lợi đi vào, sau khi vào trong, cô đi thẳng đến chỗ sách vở tranh chữ bên kia.
Không thèm nhìn đến những thứ khác.
Không phải cô không nhìn thấy những đồ dùng bằng đồng hay sắt vụn đó, nhưng những thứ đó rõ ràng là có người sắp xếp ngăn nắp, cho nên dù muốn nhìn cũng sẽ rất bất tiện.
Sau khi đến chồng sách, cô thấy ở đây không có sách cũ hay sách giáo khoa gì đó, nghĩ lại cũng liền biết hẳn là sách giáo khoa đã bị người khác mua.
Còn lại là một ít báo cũ và một số sách linh tinh, nhưng cô lại không thấy cuốn sách cổ nào.
Nhưng cô cũng không thất vọng, dù sao mọi người cũng không phải người ngu, mấy năm trước thứ đồ kia đều là tai họa, nhưng mấy năm sau, thứ đồ kia lại là bảo vật.
Cô không tin những người thực sự thông minh sẽ xử lý những thứ thực sự có giá trị.
Phỏng chừng những thứ đồ thực sự có giá trị đều đang nằm trong tay người thông minh.
“Hử.”
Ngay khi Lục Mãn thất vọng muốn nhìn đống sắt vụn cũ nát bên kia, cô tìm được một quyển sách, tựa hồ là sách cổ, kỳ thật quyển sách này giới thiệu về huyền học vẽ bùa vẽ trận.
“Thứ này?”
Lục Mãn cẩn thận lau sạch vết bẩn trên sách, cẩn thận mở sách ra, sau khi cô đọc được lời giới thiệu không ít trận pháp và cả bùa chú cùng phương pháp chế tác, cô biết, quyển sách này xác thật là giới thiệu những thứ có thật, cô cẩn thận thu nó vào trong không gian.
Rồi cô chạy đến chỗ đống đồ dùng bằng đồng và sắt vụn được đặt ngay ngắn, nhìn rất lâu, toàn là đồ không dùng được.
“Sẽ không chậm trễ anh chứ?”
Quý Tử Duệ có tính tình thật tốt, xem ra anh rất thông minh, cũng hiểu biết rất nhiều.
Cô thậm chí còn không tin tưởng vào bản thiết kế của mình, nhưng sau khi Quý Tử Duệ sửa đổi nó hai lần, cô cảm thấy bản thiết kế này trông thuận mắt hơn rất nhiều.
“Không chậm trễ.”
Quý Tử Duệ vừa nói ra lời này, Mục Vệ Đông mở to hai mắt nhìn, anh ấy xoa xoa đôi mắt, anh ấy cảm giác người vừa rồi mà bản thân nhìn thấy không phải anh họ, anh ấy biết anh họ của mình có tính tình như thế nào, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ấy thấy anh họ nhiệt tình như vậy.
“Vậy thì, tôi chờ anh.”
Lục Mãn vội vàng gật đầu, có người hiểu biết như Quý Tử Duệ ở cùng, hẳn là có thể làm ra được.
“Được.” Quý Tử Duệ nói xong duỗi tay xoa đầu Lục Mãn, Lục Mãn nghi hoặc nhìn về phía Quý Tử Duệ, sau khi ánh mắt của Quý Tử Duệ chạm vào ánh mắt của Lục Mãn, anh mới phát hiện chính mình đang làm cái gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.
“Xin, xin lỗi.”
Vừa rồi anh thật sự chỉ hành động theo bản năng.
“Không sao.” Coi như là thù lao Quý Tử Duệ giúp đỡ.
“Tôi đi đến trạm thu gom phế liệu trước, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Trong không gian của cô có rất nhiều thần khí, bùa chú, chu sa các loại, nhưng nếu cô muốn sử dụng chúng một cách công khai, cô vẫn cần phải tìm lấy một cái cớ để sử dụng chúng, bãi phế liệu là một lựa chọn tốt.
Đồng thời, cô cũng muốn nhìn thấy chiều sâu của thế giới huyền học trong thế giới này, từ khi đến đây, cô chưa gặp lại đồng hành của mình đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.”
Sau khi mấy người tách ra, Lục Mãn đi tới quầy thu gom phế liệu, đưa cho người trông coi năm mao tiền, cô thuận lợi đi vào, sau khi vào trong, cô đi thẳng đến chỗ sách vở tranh chữ bên kia.
Không thèm nhìn đến những thứ khác.
Không phải cô không nhìn thấy những đồ dùng bằng đồng hay sắt vụn đó, nhưng những thứ đó rõ ràng là có người sắp xếp ngăn nắp, cho nên dù muốn nhìn cũng sẽ rất bất tiện.
Sau khi đến chồng sách, cô thấy ở đây không có sách cũ hay sách giáo khoa gì đó, nghĩ lại cũng liền biết hẳn là sách giáo khoa đã bị người khác mua.
Còn lại là một ít báo cũ và một số sách linh tinh, nhưng cô lại không thấy cuốn sách cổ nào.
Nhưng cô cũng không thất vọng, dù sao mọi người cũng không phải người ngu, mấy năm trước thứ đồ kia đều là tai họa, nhưng mấy năm sau, thứ đồ kia lại là bảo vật.
Cô không tin những người thực sự thông minh sẽ xử lý những thứ thực sự có giá trị.
Phỏng chừng những thứ đồ thực sự có giá trị đều đang nằm trong tay người thông minh.
“Hử.”
Ngay khi Lục Mãn thất vọng muốn nhìn đống sắt vụn cũ nát bên kia, cô tìm được một quyển sách, tựa hồ là sách cổ, kỳ thật quyển sách này giới thiệu về huyền học vẽ bùa vẽ trận.
“Thứ này?”
Lục Mãn cẩn thận lau sạch vết bẩn trên sách, cẩn thận mở sách ra, sau khi cô đọc được lời giới thiệu không ít trận pháp và cả bùa chú cùng phương pháp chế tác, cô biết, quyển sách này xác thật là giới thiệu những thứ có thật, cô cẩn thận thu nó vào trong không gian.
Rồi cô chạy đến chỗ đống đồ dùng bằng đồng và sắt vụn được đặt ngay ngắn, nhìn rất lâu, toàn là đồ không dùng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro