Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Thương Hoa Tiếc...
Vân Thủy Chẩm
2024-08-17 11:55:42
Cô bước đi khập khiễng, Bả Cước Nam không chỉ không có nửa phần thương hoa tiếc ngọc mà còn kéo dây thừng trong tay, đắc ý thưởng thức biểu tình của Chương Dạng.
Bất tri bất giác, sáng sớm đã đến.
Thôn làng trên bản đồ do mặt thẹo đưa quả thực cách xa sự ồn ào náo nhiệt, ngay cả Bả Cước Nam đã quen đi trăm ngàn đường núi cũng không khỏi bắt đầu chửi thề, đầu óc Chương Dạng có hơi choáng váng, cô không được bổ sung thể lực, thậm chí còn chưa uống một ngụm nước, lại đi bộ vài giờ liên tiếp, cô còn thấy đau đầu vì cơn gió núi thổi đến.
Cuối cùng, Bả Cước Nam cũng đi mệt, gã tuỳ tiện tìm một bãi cỏ dại ngồi xuống.
Chương Dạng cuối cùng cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi, cô liếm đôi môi tái nhợt, khi bị gió núi thổi đến, toàn thân cô không nhịn được run lập cập.
Trước khi xuyên vào thân thể của Chương Dạng, cô cũng là một cô tiểu thư nhà giàu, sau khi xuyên qua, cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, học tập ở nước ngoài, đã bao giờ chịu loại khổ này đâu?
Chương Dạng cúi đầu nhìn chuỗi thuỷ tinh màu hồng đã biến mất trên tay mình, dọc đường đi cô đều lén lút để lại manh mối, cũng không biết tỉ lệ bị người khác phát hiện là bao nhiêu.
Chương Dạng cúi đầu cố gắng trấn định nỗi bất an trong lòng, bỗng nhiên có một bóng đen từ đằng sau cô nhảy ra!
Bóng đen kia hành động quá nhanh, Chương Dạng thậm chí còn chưa kịp phản ứng thét tiếng chói tai, giây tiếp theo đã thấy bóng đen kia lao vào đánh nhau với Bả Cước Nam ở một bên.
“Là ai!” Bả Cước Nam gào to, nhưng mà ngay sau đó cả khuôn mặt gã đều bị người kia ấn vào bùn đất, chỉ còn lại tiếng rên ựm ừm.
Chương Dạng đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ, nhờ vào ánh sáng của tia nắng ban mai mỏng manh cô mới thấy nhìn rõ bóng đen kia là ai.
Hoá ra là thiếu tá nhìn trẻ tuổi cô gặp ở nhà trọ lúc trước!
Người tới đúng là Quý Hành Tung, vùng này đường núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa vừa nãy sắc trời thật sự là quá mờ, mặc dù anh có kinh nghiệm dã ngoại phong phú nhưng ở trong thị trấn liên hệ cảnh sát nên chậm trễ một chút thời gian khi đuổi theo gã ta. Phải mất nhiều sức lực, may mắn là đường núi tuy phức tạp nhưng cô gái bị bắt cóc còn xem như thông minh, trên dọc đường đi có để lại manh mối. Anh tới xem như không quá muộn, cô gái còn chưa có bị người mang vào thôn trại.
Quý Hành Tung chạy nhanh một mạch đến đây, tiêu hao không ít thể lực, nhưng đồng thời, người đang đánh nhau với anh Bả Cước Nam cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Bả Cước Nam mấy năm nay làm ăn buôn người, quanh năm chạy giữa đường núi, mặc dù thời gian bôn ba dài như vậy nhưng vẫn còn cậy mạnh. Hơn nữa, khi anh lại đây gã đã nhìn rõ trên người anh là một bộ quân phục. Khát vọng sống mãnh liệt làm gã bùng nổ ngay tại chỗ, Quý Hành Tung không dám tùy ý giết người, với trong tay gã còn có dao. Buôn người là tội lớn, thêm một tội giết lính nhập ngũ rồi bỏ trốn, có gì mà không thể?
m thanh vật lộn giữa núi rừng có vẻ nặng nề, Chương Dạng thất thần một lát rồi giật mình tỉnh táo lại.
Đôi tay cô bị trói chặt, nhưng không bị Bả Cước Nam cầm một đầu kiềm chế, cô vẫn có một phạm vi nhỏ để hành động.
Ở núi rừng ko thiếu nhất chính là đá, Chương Dạng nhìn thấy một hòn đá to bằng hai nắm tay mình, không một chút đắn đo suy nghĩ lập tức cầm lên.
Mà ngay lúc này, Bả Cước Nam đã vung dao vào người đối diện, rạch một nhát lên cánh tay Quý Hành Tung. Đồng thời, trong không khí truyền đến một tiếng “Rắc” trật khớp, theo sau là tiếng hét thảm thiết vang vọng núi rừng, làm không ít chim trên cây bị kinh hách phành phạch bay đi.
Quý Hàng Tung quỳ một gối xuống đất, anh vặn gãy hai tay Bả Cước Nam về đằng sau, xác định người này không thể gây thêm cái sóng gió gì nữa mới đứng lên. Vừa ngẩng đầu, Quý Hàng Tung liền thấy Chương Dạng mặc sườn xám đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm một cục đá, giống như là muốn tham gia chiến đấu.
Bất tri bất giác, sáng sớm đã đến.
Thôn làng trên bản đồ do mặt thẹo đưa quả thực cách xa sự ồn ào náo nhiệt, ngay cả Bả Cước Nam đã quen đi trăm ngàn đường núi cũng không khỏi bắt đầu chửi thề, đầu óc Chương Dạng có hơi choáng váng, cô không được bổ sung thể lực, thậm chí còn chưa uống một ngụm nước, lại đi bộ vài giờ liên tiếp, cô còn thấy đau đầu vì cơn gió núi thổi đến.
Cuối cùng, Bả Cước Nam cũng đi mệt, gã tuỳ tiện tìm một bãi cỏ dại ngồi xuống.
Chương Dạng cuối cùng cũng có một chút thời gian để nghỉ ngơi, cô liếm đôi môi tái nhợt, khi bị gió núi thổi đến, toàn thân cô không nhịn được run lập cập.
Trước khi xuyên vào thân thể của Chương Dạng, cô cũng là một cô tiểu thư nhà giàu, sau khi xuyên qua, cô được sinh ra trong một gia đình giàu có, học tập ở nước ngoài, đã bao giờ chịu loại khổ này đâu?
Chương Dạng cúi đầu nhìn chuỗi thuỷ tinh màu hồng đã biến mất trên tay mình, dọc đường đi cô đều lén lút để lại manh mối, cũng không biết tỉ lệ bị người khác phát hiện là bao nhiêu.
Chương Dạng cúi đầu cố gắng trấn định nỗi bất an trong lòng, bỗng nhiên có một bóng đen từ đằng sau cô nhảy ra!
Bóng đen kia hành động quá nhanh, Chương Dạng thậm chí còn chưa kịp phản ứng thét tiếng chói tai, giây tiếp theo đã thấy bóng đen kia lao vào đánh nhau với Bả Cước Nam ở một bên.
“Là ai!” Bả Cước Nam gào to, nhưng mà ngay sau đó cả khuôn mặt gã đều bị người kia ấn vào bùn đất, chỉ còn lại tiếng rên ựm ừm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương Dạng đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ, nhờ vào ánh sáng của tia nắng ban mai mỏng manh cô mới thấy nhìn rõ bóng đen kia là ai.
Hoá ra là thiếu tá nhìn trẻ tuổi cô gặp ở nhà trọ lúc trước!
Người tới đúng là Quý Hành Tung, vùng này đường núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa vừa nãy sắc trời thật sự là quá mờ, mặc dù anh có kinh nghiệm dã ngoại phong phú nhưng ở trong thị trấn liên hệ cảnh sát nên chậm trễ một chút thời gian khi đuổi theo gã ta. Phải mất nhiều sức lực, may mắn là đường núi tuy phức tạp nhưng cô gái bị bắt cóc còn xem như thông minh, trên dọc đường đi có để lại manh mối. Anh tới xem như không quá muộn, cô gái còn chưa có bị người mang vào thôn trại.
Quý Hành Tung chạy nhanh một mạch đến đây, tiêu hao không ít thể lực, nhưng đồng thời, người đang đánh nhau với anh Bả Cước Nam cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Bả Cước Nam mấy năm nay làm ăn buôn người, quanh năm chạy giữa đường núi, mặc dù thời gian bôn ba dài như vậy nhưng vẫn còn cậy mạnh. Hơn nữa, khi anh lại đây gã đã nhìn rõ trên người anh là một bộ quân phục. Khát vọng sống mãnh liệt làm gã bùng nổ ngay tại chỗ, Quý Hành Tung không dám tùy ý giết người, với trong tay gã còn có dao. Buôn người là tội lớn, thêm một tội giết lính nhập ngũ rồi bỏ trốn, có gì mà không thể?
m thanh vật lộn giữa núi rừng có vẻ nặng nề, Chương Dạng thất thần một lát rồi giật mình tỉnh táo lại.
Đôi tay cô bị trói chặt, nhưng không bị Bả Cước Nam cầm một đầu kiềm chế, cô vẫn có một phạm vi nhỏ để hành động.
Ở núi rừng ko thiếu nhất chính là đá, Chương Dạng nhìn thấy một hòn đá to bằng hai nắm tay mình, không một chút đắn đo suy nghĩ lập tức cầm lên.
Mà ngay lúc này, Bả Cước Nam đã vung dao vào người đối diện, rạch một nhát lên cánh tay Quý Hành Tung. Đồng thời, trong không khí truyền đến một tiếng “Rắc” trật khớp, theo sau là tiếng hét thảm thiết vang vọng núi rừng, làm không ít chim trên cây bị kinh hách phành phạch bay đi.
Quý Hàng Tung quỳ một gối xuống đất, anh vặn gãy hai tay Bả Cước Nam về đằng sau, xác định người này không thể gây thêm cái sóng gió gì nữa mới đứng lên. Vừa ngẩng đầu, Quý Hàng Tung liền thấy Chương Dạng mặc sườn xám đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm một cục đá, giống như là muốn tham gia chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro