Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Chân Đau
Vân Thủy Chẩm
2024-08-17 11:55:42
Sau khi lên lầu, Quý Hành Tung nhìn thoáng qua căn phòng ở cuối hành lang, sau đó dùng chìa khóa mở cửa phòng mình.
Đối với Quý Hành Tung, loại chuyện thay bóng đèn này chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Anh xoay vài vòng liền đổi xong, không bao lâu sau, anh liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền đến.
Quý Hành Tung yên lặng đóng cửa lại, cửa ở khách sạn này không có mắt mèo, nên anh chỉ có thể hé cửa ra một khe hở không dễ phát hiện, để âm thanh từ bên ngoài lọt vào tai mà không bị cản trở.
Nghe âm thanh và phân biệt, Quý Hành Tung lúc này có thể chắc chắn rằng có người đã đi vào căn phòng ở phía sau hành lang
Sau khi mặt sẹo vào cửa, Bả Cước Nam tiến lên khó chịu hỏi: “Tại sao ở đây lại có lính tham gia quân ngũ?”
Làm công việc như họ giống như đi trên dây, khi gặp loại người như vậy, bọn họ chỉ nóng lòng muốn đi đường vòng.
Mặt sẹo liếc hắn một cái, nói: “Tôi mở cửa là để làm ăn, còn có thể đuổi người đi sao?”
Đuổi đi mới càng giống lạy ông tôi ở bụi này, dù sao người tới khách sạn thuê phòng bình thường chỉ là ở một đêm, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Trong lòng Bả Cước Nam còn có chút sợ hãi: “Vừa rồi hắn sẽ không thấy ra gì chứ?”
Mặt thẹo: “Người ta chỉ xuống lầu đổi bóng đèn nhà vệ sinh, cậu khẩn trương cái gì?”
Bả Cước Nam lộ ra vẻ đau khổ, nhưng khi nhìn về phía Chương Dạng, vẻ mặt của gã lại trở nên âm ngoan: “Còn không phải là do con nhóc thúi này sao, làm hỏng chuyện tốt của lão tử. Đúng rồi, anh Lưu, bên chỗ anh sắp xếp đến đâu rồi?”
Mặt sẹo lấy từ trong túi quần một tờ giấy: “Này, ở đây. Có hơi xa, nhưng mà nhà này ra giá cao.”
Đó là một tấm bản đồ đơn giản được vẽ bằng tay, bình thường mà nói, người ngoài sẽ không chạy tuyến đường này, thật sự không thể phát hiện ra thôn trang ẩn sâu trong núi này, người ngoài đi vào gần như không có khả năng tự mình tìm đường đi ra.
Sau khi Bả Cước Nam nghe mặt thẹo giới thiệu xong, trên khuôn mặt tối tăm cũng lộ ra ý cười. Khi gã muốn thay đổi con tin trên tàu, đầu tiên gã coi những con tin bị ngất đi sẽ là gánh nặng, thứ hai, gã muốn trả thù con nhóc đã làm hỏng chuyện tốt của mình là Chương Dạng.
Nếu không phải bởi vì Chương Dạng, thì sao gã cùng dì Phương có thể tổn thất ba cô gái nhỏ?
Chương Dạng không ngờ tới Bả Cước Nam sẽ mang theo chính mình rời khỏi khách sạn nhanh như vậy, sau khi gã biết chính mình đã nháo ra động tĩnh lớn ở trên tàu như vậy, khẳng định đã bị cảnh sát biết. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là xử lý sạch “Hóa” ở trong tay, còn bản thân lại lẩn trốn vào thôn làng. Đường trong núi trải rộng tứ phương, hắn cần gì phải đau khổ khi tìm không thấy chỗ hổng của cảnh sát? Cho dù có vô dụng, hắn trốn một hai năm, đều có thể tránh được sóng to gió lớn bên ngoài.
Khi Chương Dạng bị đưa ra khỏi khách sạn, trong lòng cô trầm xuống.
Vừa rồi cô đã ra tín hiệu ba ngắn ba dài với người đàn ông trên hành lang, đồng thời cô còn khoa tay múa chân ra hiệu khẩu súng nhắc nhở người lính trẻ tuổi. Chương Dạng không muốn gây ra những tai nạn bất ngờ, khiến người khác bị thương vì lời kêu cứu đột ngột của mình.
Nhưng bây giờ, động tác của Bả Cước Nam quá nhanh, Chương Dạng thở dài nhìn cánh cửa đóng chặt trên hành lang.
Nửa đêm đi trên đường núi, lần này Chương Dạng thật sự không phải giả bộ đau chân, mà là chân thật sự đau.
Đối với Quý Hành Tung, loại chuyện thay bóng đèn này chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Anh xoay vài vòng liền đổi xong, không bao lâu sau, anh liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền đến.
Quý Hành Tung yên lặng đóng cửa lại, cửa ở khách sạn này không có mắt mèo, nên anh chỉ có thể hé cửa ra một khe hở không dễ phát hiện, để âm thanh từ bên ngoài lọt vào tai mà không bị cản trở.
Nghe âm thanh và phân biệt, Quý Hành Tung lúc này có thể chắc chắn rằng có người đã đi vào căn phòng ở phía sau hành lang
Sau khi mặt sẹo vào cửa, Bả Cước Nam tiến lên khó chịu hỏi: “Tại sao ở đây lại có lính tham gia quân ngũ?”
Làm công việc như họ giống như đi trên dây, khi gặp loại người như vậy, bọn họ chỉ nóng lòng muốn đi đường vòng.
Mặt sẹo liếc hắn một cái, nói: “Tôi mở cửa là để làm ăn, còn có thể đuổi người đi sao?”
Đuổi đi mới càng giống lạy ông tôi ở bụi này, dù sao người tới khách sạn thuê phòng bình thường chỉ là ở một đêm, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Trong lòng Bả Cước Nam còn có chút sợ hãi: “Vừa rồi hắn sẽ không thấy ra gì chứ?”
Mặt thẹo: “Người ta chỉ xuống lầu đổi bóng đèn nhà vệ sinh, cậu khẩn trương cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bả Cước Nam lộ ra vẻ đau khổ, nhưng khi nhìn về phía Chương Dạng, vẻ mặt của gã lại trở nên âm ngoan: “Còn không phải là do con nhóc thúi này sao, làm hỏng chuyện tốt của lão tử. Đúng rồi, anh Lưu, bên chỗ anh sắp xếp đến đâu rồi?”
Mặt sẹo lấy từ trong túi quần một tờ giấy: “Này, ở đây. Có hơi xa, nhưng mà nhà này ra giá cao.”
Đó là một tấm bản đồ đơn giản được vẽ bằng tay, bình thường mà nói, người ngoài sẽ không chạy tuyến đường này, thật sự không thể phát hiện ra thôn trang ẩn sâu trong núi này, người ngoài đi vào gần như không có khả năng tự mình tìm đường đi ra.
Sau khi Bả Cước Nam nghe mặt thẹo giới thiệu xong, trên khuôn mặt tối tăm cũng lộ ra ý cười. Khi gã muốn thay đổi con tin trên tàu, đầu tiên gã coi những con tin bị ngất đi sẽ là gánh nặng, thứ hai, gã muốn trả thù con nhóc đã làm hỏng chuyện tốt của mình là Chương Dạng.
Nếu không phải bởi vì Chương Dạng, thì sao gã cùng dì Phương có thể tổn thất ba cô gái nhỏ?
Chương Dạng không ngờ tới Bả Cước Nam sẽ mang theo chính mình rời khỏi khách sạn nhanh như vậy, sau khi gã biết chính mình đã nháo ra động tĩnh lớn ở trên tàu như vậy, khẳng định đã bị cảnh sát biết. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là xử lý sạch “Hóa” ở trong tay, còn bản thân lại lẩn trốn vào thôn làng. Đường trong núi trải rộng tứ phương, hắn cần gì phải đau khổ khi tìm không thấy chỗ hổng của cảnh sát? Cho dù có vô dụng, hắn trốn một hai năm, đều có thể tránh được sóng to gió lớn bên ngoài.
Khi Chương Dạng bị đưa ra khỏi khách sạn, trong lòng cô trầm xuống.
Vừa rồi cô đã ra tín hiệu ba ngắn ba dài với người đàn ông trên hành lang, đồng thời cô còn khoa tay múa chân ra hiệu khẩu súng nhắc nhở người lính trẻ tuổi. Chương Dạng không muốn gây ra những tai nạn bất ngờ, khiến người khác bị thương vì lời kêu cứu đột ngột của mình.
Nhưng bây giờ, động tác của Bả Cước Nam quá nhanh, Chương Dạng thở dài nhìn cánh cửa đóng chặt trên hành lang.
Nửa đêm đi trên đường núi, lần này Chương Dạng thật sự không phải giả bộ đau chân, mà là chân thật sự đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro