Thập Niên 80: Danh Viện Quân Hôn
Tín Hiệu
Vân Thủy Chẩm
2024-08-17 11:55:42
Điều kiện trong khách sạn nhỏ này rất kém, nhưng hiện tại Chương Dạng không có tâm trạng rối rắm. Cô bị Bả Cước Nam đẩy vào góc tường và trói chặt trên ghế, giờ phút này trông cô có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, không có chọc giận những người đàn ông trong phòng.
Chương Dạng cúi đầu, cô vừa rồi đi lướt qua một người đàn ông trên hành lang, vì có Bả Cước Nam đi theo sát bên người, cho nên cô không có cơ hội nói một lời với đối phương. Nhưng cô đã phát tín hiệu, không biết đối phương có thể nhận được không.
Cũng chỉ là liếc mắt một cái, tầm nhìn của Chương Dạng không dừng lại trên mặt người đàn ông, mà là dừng ở trên băng tay người phía sau.
Nếu như cô không nhìn lầm, dòng chữ trên đó là "Quân khu Bắc Kinh".
Hiện tại cô đang ở trong Hồ Bắc, cũng không biết vị thiếu tá mang huy hiệu hai vạch và một sao trên vai của Quân khu Bắc Kinh có hiểu được lời cầu cứu của cô hay không.
Lần này Quý Hành Tung đến phía tây Hồ Bắc là vì đi đến một thôn nhỏ có tên là Mã Gia Đầu. Ba năm trước đây, một trong những thủ hạ của anh có một người tên là Mã Thụ, cậu ấy đã chết ở biên giới trong một chiến dịch phối hợp với cảnh sát vũ trang. Mã Thụ không chỉ có người mẹ tuổi già, mà vẫn là người con duy nhất trong gia đình. Cậu ấy vừa hy sinh, trong nhà chỉ còn lại một người mẹ mắt mù. Những năm gần đây, mỗi khi Quý Hàng Tung có thời gian đều sẽ tới Mã Gia Đầu thăm bà ấy.
Nếu không phải bởi vì mẹ Mã không chịu rời xa quê hương, luôn luôn cảm thấy bản thân mình đang liên lụy đến Quý Hành Tung thì Quý Hành Tung đã mang bà ấy đi thủ đô từ lâu.
Nhưng tính cách bà ấy lại rất cố chấp, Quý Hàng Tung không còn cách nào khác ngoài việc hàng năm không ngần ngại đến phía tây, trèo đèo lội suối đến thăm mẹ Mã.
Mã Gia Đầu nằm ở nơi có vị trí hẻo lánh, chỉ có một con đường núi nhỏ dẫn vào thôn, sau khi Quý Hành Tung ra khỏi Mã Gia Đầu, bên ngoài trời đã tối nên anh đành tìm khách sạn duy nhất trong thị trấn để ở. Thấy bóng đèn trong phòng đã hỏng, Quý Hành Tung cũng không muốn làm phiền chủ khách sạn, anh chuẩn bị xuống lầu nhìn xem có thể thay bóng đèn không, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã đụng phải những khách khác.
Ánh sáng trong hành lang mặc dù không được rõ, nhưng điều đó cũng không ngăn được cản được việc Kỷ Hành Tung nhìn rõ hai người lướt qua mình.
Chỉ xét về ngoại hình, Chương Dạng cùng Bả Cước Nam trông không giống những người sẽ xuất hiện cùng nhau trong một phòng.
Làn da Chương Dạng trắng như bông tuyết, trắng phát sáng. Mái tóc dài mượt mà được búi lên bằng một cây trâm cài tua rua. Cho dù vừa rồi cô ở trong mắt Quý Hành Tung trông có chút lộn xộn, nhưng cũng không ngăn cản được vẻ xinh đẹp lười biếng vốn có sẵn của cô.
Mà Bả Cước Nam bên cạnh cô thì khác, ngũ quan khắc nghiệt, tướng mạo trông có vẻ hung dữ.
Nhưng một chút hung ác này không là gì trong mắt Quý Hành Tung.
Sau khi Quý Hành Tung nghe thấy tiếng cửa phòng Chương Dạng đóng lại, anh liền đi xuống lầu hỏi người phục vụ muốn bóng đèn, sau đó người kia hỏi anh muốn hỗ trợ hay không, nhưng anh lại mỉm cười từ chối.
Chương Dạng cúi đầu, cô vừa rồi đi lướt qua một người đàn ông trên hành lang, vì có Bả Cước Nam đi theo sát bên người, cho nên cô không có cơ hội nói một lời với đối phương. Nhưng cô đã phát tín hiệu, không biết đối phương có thể nhận được không.
Cũng chỉ là liếc mắt một cái, tầm nhìn của Chương Dạng không dừng lại trên mặt người đàn ông, mà là dừng ở trên băng tay người phía sau.
Nếu như cô không nhìn lầm, dòng chữ trên đó là "Quân khu Bắc Kinh".
Hiện tại cô đang ở trong Hồ Bắc, cũng không biết vị thiếu tá mang huy hiệu hai vạch và một sao trên vai của Quân khu Bắc Kinh có hiểu được lời cầu cứu của cô hay không.
Lần này Quý Hành Tung đến phía tây Hồ Bắc là vì đi đến một thôn nhỏ có tên là Mã Gia Đầu. Ba năm trước đây, một trong những thủ hạ của anh có một người tên là Mã Thụ, cậu ấy đã chết ở biên giới trong một chiến dịch phối hợp với cảnh sát vũ trang. Mã Thụ không chỉ có người mẹ tuổi già, mà vẫn là người con duy nhất trong gia đình. Cậu ấy vừa hy sinh, trong nhà chỉ còn lại một người mẹ mắt mù. Những năm gần đây, mỗi khi Quý Hàng Tung có thời gian đều sẽ tới Mã Gia Đầu thăm bà ấy.
Nếu không phải bởi vì mẹ Mã không chịu rời xa quê hương, luôn luôn cảm thấy bản thân mình đang liên lụy đến Quý Hành Tung thì Quý Hành Tung đã mang bà ấy đi thủ đô từ lâu.
Nhưng tính cách bà ấy lại rất cố chấp, Quý Hàng Tung không còn cách nào khác ngoài việc hàng năm không ngần ngại đến phía tây, trèo đèo lội suối đến thăm mẹ Mã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Gia Đầu nằm ở nơi có vị trí hẻo lánh, chỉ có một con đường núi nhỏ dẫn vào thôn, sau khi Quý Hành Tung ra khỏi Mã Gia Đầu, bên ngoài trời đã tối nên anh đành tìm khách sạn duy nhất trong thị trấn để ở. Thấy bóng đèn trong phòng đã hỏng, Quý Hành Tung cũng không muốn làm phiền chủ khách sạn, anh chuẩn bị xuống lầu nhìn xem có thể thay bóng đèn không, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã đụng phải những khách khác.
Ánh sáng trong hành lang mặc dù không được rõ, nhưng điều đó cũng không ngăn được cản được việc Kỷ Hành Tung nhìn rõ hai người lướt qua mình.
Chỉ xét về ngoại hình, Chương Dạng cùng Bả Cước Nam trông không giống những người sẽ xuất hiện cùng nhau trong một phòng.
Làn da Chương Dạng trắng như bông tuyết, trắng phát sáng. Mái tóc dài mượt mà được búi lên bằng một cây trâm cài tua rua. Cho dù vừa rồi cô ở trong mắt Quý Hành Tung trông có chút lộn xộn, nhưng cũng không ngăn cản được vẻ xinh đẹp lười biếng vốn có sẵn của cô.
Mà Bả Cước Nam bên cạnh cô thì khác, ngũ quan khắc nghiệt, tướng mạo trông có vẻ hung dữ.
Nhưng một chút hung ác này không là gì trong mắt Quý Hành Tung.
Sau khi Quý Hành Tung nghe thấy tiếng cửa phòng Chương Dạng đóng lại, anh liền đi xuống lầu hỏi người phục vụ muốn bóng đèn, sau đó người kia hỏi anh muốn hỗ trợ hay không, nhưng anh lại mỉm cười từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro