Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 40
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Gà trong sân bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, gà trống gà mái kêu liên tục còn có tiếng kêu gào thảm thiết của tên bắt cóc, khắp sân chỗ nào cũng là khói đạn, và vết máu bắn loang lổ.
Vũ khí quan trọng nhất của đám bắt cóc là súng AK, nhưng hiện giờ ba khẩu AK đang nằm trong tay Tô Lâm Lang.
Một đám bắt có trốn tránh, cũng đã trốn hết đi rồi.
Bọn họ trốn trên tầng, trốn sau cửa sổ, lén lút nhìn xung quanh sân.
Trong sân, người phụ nữ nghĩ cách cứu con tin, cũng không phải là một người phụ nữ có dáng người quá cao, một tay cầm súng AK, một tay cầm đao, đứng ở giữa sân.
Cô nhìn xung quanh, tất cả đám bắt cóc đều trốn tránh rụt đầu lại.
Cô là ai, lăn lộn trên con đường nào?
Đây là chị dâu của băng đảng nào, hay là nói băng đảng nào mà lại có nữ đại lão vậy?
Cuối cùng một tên bắt cóc cũng tìm được điện thoại di động, ôm điện thoại khẽ lầm lầm: "Anh Cường, anh Vinh và phiếu thịt đều bị cướp hết rồi, bị một người phụ nữ cướp hết rồi!"
...
Cũng không biết đại ca băng cướp Trương Hoa Cường biết tin phiếu thịt bị cướp thì sẽ làm như thế nào, lại nói đến bên Tô Lâm Lang, một tay cô đang bắt giữ người đứng thứ hai của băng cướp, một tay cầm phiếu thịt, vội đuổi theo hai tên lính leo lên xe chở hàng nhỏ, Lưu Ba khởi động xe hàng, kêu rầm rầm, xe hàng chở một đám người rời đi.
Chỉ còn lại gà trống cho rằng trời đã sáng và con chó trông nhà, một bên vừa gáy một bên sủa gâu gâu.
Quả nhiên, giá trị phiếu thịt một tỷ sáu, đám bắt cóc không thể nào cứ từ bỏ như vậy được.
Chỗ bảo vệ đã sớm có người dùng điện thoại vô tuyến tới cảnh báo, đã gác súng lên để phòng thủ.
Trương Hoa Cường ở dưới núi cũng đang điên cuồng tụ tập đội ngũ lại đuổi trở về.
Một trận vây bắt lớn chính thức bắt đầu.
...
Chiếc xe con nhỏ bé chở đầy người đã quá tải tới cháy động cơ, phía sau bốc khói, A Suy và Hoàng Mao, hai người một để khẩu súng AK về phía trước, một hướng về phía sau, đề phòng suốt đoạn đường đi.
Tô Lâm Lang mới giơ tay chạm vào, Hạ Phác Đình đã ưỡn người, cổ họng phát ra tiếng giống như một con dã thú đang kêu gào.
Trời quá tối không thể nhìn rõ, cô giơ tay ra sờ, mới phát hiện dây thừng đã siết sâu vào thịt trên cổ tay Hạ Phác Đình, hơn nữa còn là nút chết, không thể mở ra được.
Cô nhẹ nhàng lấy dao cắt sợi dây thừng, còn phải kéo ra.
Bởi vì máu thịt đã dán tay và dây thừng lại chung với nhau, không thể nào kéo ra được.
Chân anh cũng vậy, đám cướp sử dụng dây thừng đã từng ngâm qua nước, siết chặt vào thịt, anh giãy giụa quá kinh khủng, nên đã ghim sâu vào trong máu thịt, phải tốn hết công sức mới có thể tách nó ra khỏi cổ chân anh.
Tô Lâm Lang sờ đầu anh, vẫn may, thể chất của Hạ Phác Đình không tồi, vẫn chưa sốt.
Bị đạn ghim vào đầu mà vẫn còn sống, đã có thể coi là một kỳ tích rồi.
Lại nghĩ thêm, nếu như cô không cứu anh, để anh bị hành hạ sau nửa tháng mà vẫn có thể trốn thoát khỏi đám bắt cóc, có thể thấy sự bền bỉ của người này.
Sờ sờ mò mó, anh đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Tô Lâm Lang, hôn nhẹ lên đó.
Là một cậu ấm được sống trong nhung lụa, anh biết đấu kiếm, chơi trượt tuyết cũng biết chơi bắn súng, thế nhưng đấy chỉ là ở trong sân tập luyện.
Lần đầu tiên anh nhận ra thế giới này tàn khốc như thế nào, trong cơn mê sảng còn nắm lấy cô như cọng rơm cứu mạng.
"Anh Phác Đình đừng sợ, mau ngủ đi, chúng ta đã an toàn rồi." Tô Lâm Lang khẽ dỗ dành.
Bàn tay toàn là máu nắm chặt lấy tay cô, nắm tới nỗi cô cũng thấy đau.
Cô vừa an ủi cậu cả Hạ đang mê man nhưng vẫn còn kích động vừa ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khánh Vinh.
Hắn lưu loát cởi quần áo ra rồi chậm rãi đắp lên cho Hạ Phác Đình, vẫn không quên cầm vải che mưa cuộn thành cái gối đầu cho anh.
Không hổ là phó bang của đám cướp, đủ thông minh, cũng rất sáng suốt.
Sau khi trao đổi nhân vật, giờ phút này hắn đã thành con tin, người thông minh như Diệp Khánh Vinh cũng phải biểu hiện tích cực để tự cứu lấy mình.
Dù sao, khi thấy trong đội bảo vệ vẫn còn hai khẩu AK, với điều kiện tiên quyết là Trương Hoa Cường đã biết con tin chạy trốn, so với mười sáu tỷ tiền chuộc thì không thể nghi ngờ, Diệp Khánh Vinh đã bị liệt vào danh sách giết chết bất luận tội, nếu không muốn bị bắn thành cái sàng thì hắn nhất định phải tự cứu lấy mình.
Cánh cửa càng ngày càng gần, bảo vệ đã nhắm chuẩn, Tô Lâm Lang khó khăn mới tránh được cái tay đang nắm chặt của Hạ Phác Đình, Diệp Khánh Vinh cũng có kế sách vẹn toàn.
Nhưng hắn vừa định mở miệng thì Tô Lâm Lang lại gõ cửa sổ xe: "Dừng lại!"
Vũ khí quan trọng nhất của đám bắt cóc là súng AK, nhưng hiện giờ ba khẩu AK đang nằm trong tay Tô Lâm Lang.
Một đám bắt có trốn tránh, cũng đã trốn hết đi rồi.
Bọn họ trốn trên tầng, trốn sau cửa sổ, lén lút nhìn xung quanh sân.
Trong sân, người phụ nữ nghĩ cách cứu con tin, cũng không phải là một người phụ nữ có dáng người quá cao, một tay cầm súng AK, một tay cầm đao, đứng ở giữa sân.
Cô nhìn xung quanh, tất cả đám bắt cóc đều trốn tránh rụt đầu lại.
Cô là ai, lăn lộn trên con đường nào?
Đây là chị dâu của băng đảng nào, hay là nói băng đảng nào mà lại có nữ đại lão vậy?
Cuối cùng một tên bắt cóc cũng tìm được điện thoại di động, ôm điện thoại khẽ lầm lầm: "Anh Cường, anh Vinh và phiếu thịt đều bị cướp hết rồi, bị một người phụ nữ cướp hết rồi!"
...
Cũng không biết đại ca băng cướp Trương Hoa Cường biết tin phiếu thịt bị cướp thì sẽ làm như thế nào, lại nói đến bên Tô Lâm Lang, một tay cô đang bắt giữ người đứng thứ hai của băng cướp, một tay cầm phiếu thịt, vội đuổi theo hai tên lính leo lên xe chở hàng nhỏ, Lưu Ba khởi động xe hàng, kêu rầm rầm, xe hàng chở một đám người rời đi.
Chỉ còn lại gà trống cho rằng trời đã sáng và con chó trông nhà, một bên vừa gáy một bên sủa gâu gâu.
Quả nhiên, giá trị phiếu thịt một tỷ sáu, đám bắt cóc không thể nào cứ từ bỏ như vậy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ bảo vệ đã sớm có người dùng điện thoại vô tuyến tới cảnh báo, đã gác súng lên để phòng thủ.
Trương Hoa Cường ở dưới núi cũng đang điên cuồng tụ tập đội ngũ lại đuổi trở về.
Một trận vây bắt lớn chính thức bắt đầu.
...
Chiếc xe con nhỏ bé chở đầy người đã quá tải tới cháy động cơ, phía sau bốc khói, A Suy và Hoàng Mao, hai người một để khẩu súng AK về phía trước, một hướng về phía sau, đề phòng suốt đoạn đường đi.
Tô Lâm Lang mới giơ tay chạm vào, Hạ Phác Đình đã ưỡn người, cổ họng phát ra tiếng giống như một con dã thú đang kêu gào.
Trời quá tối không thể nhìn rõ, cô giơ tay ra sờ, mới phát hiện dây thừng đã siết sâu vào thịt trên cổ tay Hạ Phác Đình, hơn nữa còn là nút chết, không thể mở ra được.
Cô nhẹ nhàng lấy dao cắt sợi dây thừng, còn phải kéo ra.
Bởi vì máu thịt đã dán tay và dây thừng lại chung với nhau, không thể nào kéo ra được.
Chân anh cũng vậy, đám cướp sử dụng dây thừng đã từng ngâm qua nước, siết chặt vào thịt, anh giãy giụa quá kinh khủng, nên đã ghim sâu vào trong máu thịt, phải tốn hết công sức mới có thể tách nó ra khỏi cổ chân anh.
Tô Lâm Lang sờ đầu anh, vẫn may, thể chất của Hạ Phác Đình không tồi, vẫn chưa sốt.
Bị đạn ghim vào đầu mà vẫn còn sống, đã có thể coi là một kỳ tích rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nghĩ thêm, nếu như cô không cứu anh, để anh bị hành hạ sau nửa tháng mà vẫn có thể trốn thoát khỏi đám bắt cóc, có thể thấy sự bền bỉ của người này.
Sờ sờ mò mó, anh đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Tô Lâm Lang, hôn nhẹ lên đó.
Là một cậu ấm được sống trong nhung lụa, anh biết đấu kiếm, chơi trượt tuyết cũng biết chơi bắn súng, thế nhưng đấy chỉ là ở trong sân tập luyện.
Lần đầu tiên anh nhận ra thế giới này tàn khốc như thế nào, trong cơn mê sảng còn nắm lấy cô như cọng rơm cứu mạng.
"Anh Phác Đình đừng sợ, mau ngủ đi, chúng ta đã an toàn rồi." Tô Lâm Lang khẽ dỗ dành.
Bàn tay toàn là máu nắm chặt lấy tay cô, nắm tới nỗi cô cũng thấy đau.
Cô vừa an ủi cậu cả Hạ đang mê man nhưng vẫn còn kích động vừa ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khánh Vinh.
Hắn lưu loát cởi quần áo ra rồi chậm rãi đắp lên cho Hạ Phác Đình, vẫn không quên cầm vải che mưa cuộn thành cái gối đầu cho anh.
Không hổ là phó bang của đám cướp, đủ thông minh, cũng rất sáng suốt.
Sau khi trao đổi nhân vật, giờ phút này hắn đã thành con tin, người thông minh như Diệp Khánh Vinh cũng phải biểu hiện tích cực để tự cứu lấy mình.
Dù sao, khi thấy trong đội bảo vệ vẫn còn hai khẩu AK, với điều kiện tiên quyết là Trương Hoa Cường đã biết con tin chạy trốn, so với mười sáu tỷ tiền chuộc thì không thể nghi ngờ, Diệp Khánh Vinh đã bị liệt vào danh sách giết chết bất luận tội, nếu không muốn bị bắn thành cái sàng thì hắn nhất định phải tự cứu lấy mình.
Cánh cửa càng ngày càng gần, bảo vệ đã nhắm chuẩn, Tô Lâm Lang khó khăn mới tránh được cái tay đang nắm chặt của Hạ Phác Đình, Diệp Khánh Vinh cũng có kế sách vẹn toàn.
Nhưng hắn vừa định mở miệng thì Tô Lâm Lang lại gõ cửa sổ xe: "Dừng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro