Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 41
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Người lái xe đã đổi thành Lưu Ba, bởi vì lúc ngồi ghế lái phụ đến đây, anh ta rất quen thuộc tuyến đường này.
Nhưng cũng vì quen thuộc nên anh ta cực kỳ sợ hãi, đám người đuổi theo sắp tới rồi, phía trước cũng sắp tiến vào phạm vi tầm bắn, anh ta giẫm mạnh phanh, nơm nớp lo sợ.
Một lúc lâu không có động tĩnh gì, anh ta không nhịn được quay đầu lại gọi: "Mợ, mợ..."
Chiếc xe tải có thùng sau, trong sắc trời bình minh, sau khi nhìn ra sau xe, anh ta thấy vẻ mặt Diệp Khánh Vinh chết lặng, A Suy nhìn phía trước còn Hoàng Mao nhìn đằng sau, giơ khẩu AK không nói một lời.
Nhưng anh ta tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy mợ đâu.
Đúng thế, trong nháy mắt Tô Lâm Lang đã không còn trong xe nữa, cô đi đâu?
Không bao lâu sau, nghe thấy tiếng súng nổ vang từ phía đối diện, A Suy và Hoàng Mao đồng thời xạ kích, khiến chiếc xe hàng nhỏ nhảy disco ngay tại chỗ.
Ngược lại, Lưu Ba giữ đúng lời hứa, anh ta giang rộng hai tay che chở phía sau xe, vừa khóc vừa hô: "Quan Âm Bồ Tát hiển linh, hoàng đại tiên mau tới cứu cậu cả nhà con đi!"
Mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, anh ta mở mắt giữa tiếng súng và nhìn thấy một bóng người phụ nữ mảnh khảnh xinh đẹp bước ra từ làn khói.
Lưu Ba kinh hãi, tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ Quan m Bồ Tát hiển linh, tới cứu cậu cả nhà mình thật?
Anh ta nhìn lại, sau đó hoảng hốt, bởi vì đó là Tô Lâm Lang, một tay cô cầm con dao nhọn đang nhỏ máu, tay kia xách hai khẩu AK.
"Không nghe thấy tôi đang gọi sao, lỗ tai điếc rồi à?" Tô Lâm Lang hét lên: "Lưu Ba và anh Vinh đỡ cậu Hạ xuống xe, nhanh lên!"
A Suy và Hoàng Mao còn đang nhả đạn, đồng thanh gào lên:"Chị dâu, chúng em thì sao?"
Tô Lâm Lang ném một khẩu AK cho Lưu Ba, ném hộp tiền ra xa rồi hô to: "Ra ngoài, tự chia tiền đi!"
Tiếng súng đột nhiên dừng lại, A Suy và Hoàng Mao nhìn nhau.
Vậy là bọn họ có thể rời đi bây giờ à?
Được cho tiền, người cũng được thả thật, mỗi người còn được một khẩu AK, cho phép bọn họ chạy trốn bằng thực lực của mình.
Hoá ra chị dâu nhà họ Hạ giữ lời thật kìa, phong cách trượng nghĩa này khiến cho bọn họ có chút không dám tin.
Hai người họ sững sờ một lát, sau đó tiếng súng vang lên sau lưng, hai người lại bắt đầu nổ súng.
Lưu Ba và Diệp Khánh Vinh đã đỡ Hạ Phác Đình xuống khỏi xe hàng và đứng ở ven đường. Tô Lâm Lang mở cửa ghế lái ra, không hiểu sao sau một hồi mân mê, chiếc xe hàng nhỏ khởi động lao vút đi, chiếc xe không người điều khiển loạng choạng chạy thẳng ra đường lớn.
Cô hét lên: "Nhảy đi!"
A Suy rất nghe lời nhảy ra khỏi xe, tránh khỏi làn đạn và nhảy vào trong rừng.
Hoàng Mao sững sờ, cầm súng gào lên: "Chị dâu, để em theo chị xuống núi, chị dâu!"
"Cút!" Tô Lâm Lang nói xong bèn đỡ Hạ Phác Đình đang dựa ở ven đường chui vào trong bụi rậm.
Hoàng Mao nhịn đau ngoái lại nhìn, cậu ta không muốn đi, nhưng cuối cùng sức hấp dẫn của tiền quá lớn nên đã theo sát A Suy rời đi.
......
Lưu Ba kém thông minh hơn Diệp Khánh Vinh rất nhiều, Tô Lâm Lang còn phải kéo một cái thì anh ta mới biết đường ẩn núp.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhờ sự lưu loát và lên kế hoạch tốt của Tô Lâm Lang mà tất cả chỉ làm trong một lần là xong.
Có kẻ bắt cóc đuổi theo phía sau, vừa rồi bọn họ bị hỏa lực của A Suy áp chế, lại có bảo vệ ở ngã tư nên bọn họ trốn tránh không dám mạo hiểm lộ diện. Bây giờ không còn nghe thấy tiếng súng nữa, lại có tiếng xe chạy, nên đã lập tức đuổi theo tới đây.
Xe nối tiếp xe, trên xe toàn là bọn cướp vụt qua nhanh như tên bắn.
Trong bụi cây, Tô Lâm Lang đang chĩa súng vào Diệp Khánh Vinh, đối phương vội vàng cõng cậu cả Hạ lưng lên lưng mình, nhìn từng chiếc xe chạy qua, hắn vẫn không quên dựng thẳng ngón tay cái với Tô Lâm Lang.
Cho đến lúc này, Lưu Ba mới nhận ra rằng trước khi xe dừng lại, Tô Lâm Lang đã nhảy xuống xe, lặng lẽ đi phản sát bảo vệ canh gác ở ngã tư.
Bởi vì có xe hàng nhỏ làm mục tiêu, nên cô lặng lẽ di chuyển không bị phát hiện, sau đó xử lý sạch bọn họ từ phía sau.
Mà bây giờ, bọn cướp đang đuổi theo đã bị chiếc xe trống hấp dẫn và đuổi theo, cho nên bọn họ mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi.
Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn, tuyệt vời!
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Trương Hoa Cường đã trở về, nơi này lại nằm sâu trong núi lớn, bọn họ chỉ dựa vào đi bộ là có thể chạy thoát được sao?
Lưu Ba thật sự rất sợ, sợ sẽ phải chết cùng cậu cả trong mảnh rừng rậm thâm sơn cùng cốc này.
Ngay lúc này, có một chiếc ô tô khác chạy tới, nó chạy rất chậm, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng cũng vì quen thuộc nên anh ta cực kỳ sợ hãi, đám người đuổi theo sắp tới rồi, phía trước cũng sắp tiến vào phạm vi tầm bắn, anh ta giẫm mạnh phanh, nơm nớp lo sợ.
Một lúc lâu không có động tĩnh gì, anh ta không nhịn được quay đầu lại gọi: "Mợ, mợ..."
Chiếc xe tải có thùng sau, trong sắc trời bình minh, sau khi nhìn ra sau xe, anh ta thấy vẻ mặt Diệp Khánh Vinh chết lặng, A Suy nhìn phía trước còn Hoàng Mao nhìn đằng sau, giơ khẩu AK không nói một lời.
Nhưng anh ta tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy mợ đâu.
Đúng thế, trong nháy mắt Tô Lâm Lang đã không còn trong xe nữa, cô đi đâu?
Không bao lâu sau, nghe thấy tiếng súng nổ vang từ phía đối diện, A Suy và Hoàng Mao đồng thời xạ kích, khiến chiếc xe hàng nhỏ nhảy disco ngay tại chỗ.
Ngược lại, Lưu Ba giữ đúng lời hứa, anh ta giang rộng hai tay che chở phía sau xe, vừa khóc vừa hô: "Quan Âm Bồ Tát hiển linh, hoàng đại tiên mau tới cứu cậu cả nhà con đi!"
Mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, anh ta mở mắt giữa tiếng súng và nhìn thấy một bóng người phụ nữ mảnh khảnh xinh đẹp bước ra từ làn khói.
Lưu Ba kinh hãi, tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ Quan m Bồ Tát hiển linh, tới cứu cậu cả nhà mình thật?
Anh ta nhìn lại, sau đó hoảng hốt, bởi vì đó là Tô Lâm Lang, một tay cô cầm con dao nhọn đang nhỏ máu, tay kia xách hai khẩu AK.
"Không nghe thấy tôi đang gọi sao, lỗ tai điếc rồi à?" Tô Lâm Lang hét lên: "Lưu Ba và anh Vinh đỡ cậu Hạ xuống xe, nhanh lên!"
A Suy và Hoàng Mao còn đang nhả đạn, đồng thanh gào lên:"Chị dâu, chúng em thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lâm Lang ném một khẩu AK cho Lưu Ba, ném hộp tiền ra xa rồi hô to: "Ra ngoài, tự chia tiền đi!"
Tiếng súng đột nhiên dừng lại, A Suy và Hoàng Mao nhìn nhau.
Vậy là bọn họ có thể rời đi bây giờ à?
Được cho tiền, người cũng được thả thật, mỗi người còn được một khẩu AK, cho phép bọn họ chạy trốn bằng thực lực của mình.
Hoá ra chị dâu nhà họ Hạ giữ lời thật kìa, phong cách trượng nghĩa này khiến cho bọn họ có chút không dám tin.
Hai người họ sững sờ một lát, sau đó tiếng súng vang lên sau lưng, hai người lại bắt đầu nổ súng.
Lưu Ba và Diệp Khánh Vinh đã đỡ Hạ Phác Đình xuống khỏi xe hàng và đứng ở ven đường. Tô Lâm Lang mở cửa ghế lái ra, không hiểu sao sau một hồi mân mê, chiếc xe hàng nhỏ khởi động lao vút đi, chiếc xe không người điều khiển loạng choạng chạy thẳng ra đường lớn.
Cô hét lên: "Nhảy đi!"
A Suy rất nghe lời nhảy ra khỏi xe, tránh khỏi làn đạn và nhảy vào trong rừng.
Hoàng Mao sững sờ, cầm súng gào lên: "Chị dâu, để em theo chị xuống núi, chị dâu!"
"Cút!" Tô Lâm Lang nói xong bèn đỡ Hạ Phác Đình đang dựa ở ven đường chui vào trong bụi rậm.
Hoàng Mao nhịn đau ngoái lại nhìn, cậu ta không muốn đi, nhưng cuối cùng sức hấp dẫn của tiền quá lớn nên đã theo sát A Suy rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......
Lưu Ba kém thông minh hơn Diệp Khánh Vinh rất nhiều, Tô Lâm Lang còn phải kéo một cái thì anh ta mới biết đường ẩn núp.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhờ sự lưu loát và lên kế hoạch tốt của Tô Lâm Lang mà tất cả chỉ làm trong một lần là xong.
Có kẻ bắt cóc đuổi theo phía sau, vừa rồi bọn họ bị hỏa lực của A Suy áp chế, lại có bảo vệ ở ngã tư nên bọn họ trốn tránh không dám mạo hiểm lộ diện. Bây giờ không còn nghe thấy tiếng súng nữa, lại có tiếng xe chạy, nên đã lập tức đuổi theo tới đây.
Xe nối tiếp xe, trên xe toàn là bọn cướp vụt qua nhanh như tên bắn.
Trong bụi cây, Tô Lâm Lang đang chĩa súng vào Diệp Khánh Vinh, đối phương vội vàng cõng cậu cả Hạ lưng lên lưng mình, nhìn từng chiếc xe chạy qua, hắn vẫn không quên dựng thẳng ngón tay cái với Tô Lâm Lang.
Cho đến lúc này, Lưu Ba mới nhận ra rằng trước khi xe dừng lại, Tô Lâm Lang đã nhảy xuống xe, lặng lẽ đi phản sát bảo vệ canh gác ở ngã tư.
Bởi vì có xe hàng nhỏ làm mục tiêu, nên cô lặng lẽ di chuyển không bị phát hiện, sau đó xử lý sạch bọn họ từ phía sau.
Mà bây giờ, bọn cướp đang đuổi theo đã bị chiếc xe trống hấp dẫn và đuổi theo, cho nên bọn họ mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi.
Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn, tuyệt vời!
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Trương Hoa Cường đã trở về, nơi này lại nằm sâu trong núi lớn, bọn họ chỉ dựa vào đi bộ là có thể chạy thoát được sao?
Lưu Ba thật sự rất sợ, sợ sẽ phải chết cùng cậu cả trong mảnh rừng rậm thâm sơn cùng cốc này.
Ngay lúc này, có một chiếc ô tô khác chạy tới, nó chạy rất chậm, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro