Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang
Chương 700
Hoán Nhược Quân
2024-08-26 11:59:10
Lúc này Tiền Phi Long đang ở sân bay ngay trên đỉnh núi, cạnh sân Bell-214 của nhà họ Hạ.
Bám lên càng máy bay cất cánh, anh ta nói: "Cô Tô, ai cũng vì chủ của mình mà làm việc thôi. Mà trước mắt dẫu sao Cảng Thành cũng là nơi thuộc chính phủ Anh, chúng tôi là cảnh sát thì phải nghe lệnh của chính phủ Anh. Thái độ của gia đình cô như thế nào thì tôi đã chuyển lời đến sir Mã rồi, mặc dù ông ta không nói gì nhưng tôi nghĩ sau này ông ta sẽ không nhắm vào Hạ Phác Hồng nữa đâu." Thoạt sau, anh ta nói tiếp: "Cô Tô, hôm nay, trong lòng tôi, cô là mỹ nhân đẹp người đẹp nết nhất, cảm ơn cô!"
Mọi thứ đến đâu thì đến.
Mặc dù Mã Minh không phải một cảnh sát tốt, vợ của ông ta cũng thu hối lộ thông qua ông ta.
Nhưng bị đám buôn ma túy đánh gãy chân, lột cả da đầu ra, cần cấp cứu thì đương nhiên Tô Lâm Lang sẽ lập tức phái máy bay đi.
Cúp máy, cô gọi cho A Quý đang trực ở nhà, bảo anh ta nhanh chóng cầm chìa khóa máy bay và giấy phép đến thẳng sân bay. Rồi cô lại gọi cho Hứa Thiên Tỉ, bảo cậu ta gọi hỏi xin đài chỉ huy cấp quyền.
Thật ra mấy năm nay Cảng Thành đầy rẫy băng nhóm ma túy, chúng hoành hành không ngừng.
Nếu đặt chân xuống Cửu Long thì ngày nào cũng đụng phải mấy tên nghiện và mấy tay buôn ma túy nhỏ lẻ.
Nhưng vì Tô Lâm Lang luôn sống trong môi trường tương đối sạch sẽ nên đây là lần đầu cô nghe thấy có người bị đánh gãy gối, lột da đầu, vừa hay cha cô ở tinh tế cũng bị bọn buôn ma túy sát hại, mổ sống lấy nội tặng các thứ. Đây là lần đầu từ lúc hai cơ thể nhập vào nhau đến nay, cô có tình cảm mãnh liệt cần biểu đạt như vậy.
Cô muốn khóc, không thể khống chế cảm giác đau lòng trong mình, rất muốn khóc.
Hạ Phác Đình và Trình Siêu không di chuyển, luôn đứng ở thang máy. Thấy cô vào, Hạ Phác Đình lập tức theo đến thang máy.
Trình Siêu đang bị ngợp bởi sức mạnh vô hạn của đồng tiền, hỏi Tô Lâm Lang: "Em thấy chưa?"
Đầu óc Tô Lâm Lang đang vang tiếng ong ong.
Dù cô biết vợ của Ma Minh cũng không phải người tốt lành gì, nhưng vừa nghĩ đến việc Mã Minh bắt tội phạm ma túy mà bà ta bị bọn chúng xé toạc da đầu, cô vẫn không nén nổi phẫn nộ, đau đớn, muốn giết người.
Nhưng đương nhiên, bắt tội phạm buôn ma túy là chuyện của cảnh sát, không liên quan gì đến cô.
Mà cô ở thời đại tinh tế vốn là một cỗ máy giết chóc không có tình cảm, rất giỏi ở khoản kiềm chế tình cảm của mình.
Hôm nay còn là kỷ niệm ngày cưới của cô, Hạ Phác Đình đã chuẩn bị rất lâu rồi, cô không muốn làm anh mất hứng. Mặc dù không biết Trình Siêu đang nói đến cái gì nhưng cô vẫn mỉm cười, nói: "Đẹp lắm."
Hôm nay cô không búi tóc mà để xõa, mặc một chiếc váy dài cổ tròn kiểu cách cực kỳ đơn giản, mỉm cười thế thôi, trông cực kỳ hiền lành, xinh đẹp.
Cô cười vậy thôi mà đã khiến ba tay vệ sĩ ngực to vạm vỡ sau Hạ Phác Đình cũng cười theo.
Trình Siêu cũng nói hùa: "Em gái thấy đẹp là được."
Nhưng trong lòng anh ấy vẫn oán thầm: Nhiều hoa thế này mà vung bừa xuống đất như thế kiểu gì ngày mai cũng héo cả, chả làm được gì.
Nên thay bằng giò heo, đầu trâu hay gà luộc ấy, ăn đến ngày tháng năm nào còn được.
Cái này lãng phí quá! Quá lãng phí!
Tầng năm là nhà hàng tây được ốp hoàn toàn bằng cửa sổ kính sát đất, bên ngoài là sân golf.
Bên này ở dưới lầu, Trình Siêu đã thấy vụ vung hoa thế là lãng phí quá rồi.
Vừa lên lầu thấy thế này, hận không thể tát mình hai phát, cũng hối hận vì hôm nay mình đi theo cùng.
Trên lầu, cả một nhà hàng to như thế chỉ có mỗi một chiếc bàn ăn đặt ngay cạnh cửa sổ.
Mà anh ấy có thể phóng mắt nhìn thấy hết mọi nơi. Trên tường, cửa sổ, khắp nơi dán đầy những ảnh hoạt hình tay trong tay, môi kề môi, hoặc cảnh ôm ấp, hôn hít đáng yêu.
Trong nhà hàng còn bày biện rất nhiều thỏ, heo, rùa bông đủ loại to nhỏ.
Ngoài ra còn có một bó hoa hồng màu trắng gạo thật to.
Có thế thấy, có một chiếc ghế chắc là mới nãy được nhân viên phục vụ thêm vô.
Trên mặt bàn cũng có hoa, cũng màu trắng gạo, hoa hồng màu trắng gạo, chẳng biết Hạ Phác Đình lấy đâu ra.
Với độ tinh xảo của những bó hoa này, Trình Siêu đánh giá thấy tiền lương một tháng của mình cũng chẳng đủ mua.
Hạ Phác Đình mời Trình Siêu ngồi xuống trước rồi mình cũng ngồi, nói: "Menu em đã đặt trước rồi, có thể không hợp khẩu vị anh họ lắm, anh muốn ăn gì thì tự chọn nhé."
Nói dứt lời, nhân viên phục vụ đã đưa menu tới.
Bám lên càng máy bay cất cánh, anh ta nói: "Cô Tô, ai cũng vì chủ của mình mà làm việc thôi. Mà trước mắt dẫu sao Cảng Thành cũng là nơi thuộc chính phủ Anh, chúng tôi là cảnh sát thì phải nghe lệnh của chính phủ Anh. Thái độ của gia đình cô như thế nào thì tôi đã chuyển lời đến sir Mã rồi, mặc dù ông ta không nói gì nhưng tôi nghĩ sau này ông ta sẽ không nhắm vào Hạ Phác Hồng nữa đâu." Thoạt sau, anh ta nói tiếp: "Cô Tô, hôm nay, trong lòng tôi, cô là mỹ nhân đẹp người đẹp nết nhất, cảm ơn cô!"
Mọi thứ đến đâu thì đến.
Mặc dù Mã Minh không phải một cảnh sát tốt, vợ của ông ta cũng thu hối lộ thông qua ông ta.
Nhưng bị đám buôn ma túy đánh gãy chân, lột cả da đầu ra, cần cấp cứu thì đương nhiên Tô Lâm Lang sẽ lập tức phái máy bay đi.
Cúp máy, cô gọi cho A Quý đang trực ở nhà, bảo anh ta nhanh chóng cầm chìa khóa máy bay và giấy phép đến thẳng sân bay. Rồi cô lại gọi cho Hứa Thiên Tỉ, bảo cậu ta gọi hỏi xin đài chỉ huy cấp quyền.
Thật ra mấy năm nay Cảng Thành đầy rẫy băng nhóm ma túy, chúng hoành hành không ngừng.
Nếu đặt chân xuống Cửu Long thì ngày nào cũng đụng phải mấy tên nghiện và mấy tay buôn ma túy nhỏ lẻ.
Nhưng vì Tô Lâm Lang luôn sống trong môi trường tương đối sạch sẽ nên đây là lần đầu cô nghe thấy có người bị đánh gãy gối, lột da đầu, vừa hay cha cô ở tinh tế cũng bị bọn buôn ma túy sát hại, mổ sống lấy nội tặng các thứ. Đây là lần đầu từ lúc hai cơ thể nhập vào nhau đến nay, cô có tình cảm mãnh liệt cần biểu đạt như vậy.
Cô muốn khóc, không thể khống chế cảm giác đau lòng trong mình, rất muốn khóc.
Hạ Phác Đình và Trình Siêu không di chuyển, luôn đứng ở thang máy. Thấy cô vào, Hạ Phác Đình lập tức theo đến thang máy.
Trình Siêu đang bị ngợp bởi sức mạnh vô hạn của đồng tiền, hỏi Tô Lâm Lang: "Em thấy chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc Tô Lâm Lang đang vang tiếng ong ong.
Dù cô biết vợ của Ma Minh cũng không phải người tốt lành gì, nhưng vừa nghĩ đến việc Mã Minh bắt tội phạm ma túy mà bà ta bị bọn chúng xé toạc da đầu, cô vẫn không nén nổi phẫn nộ, đau đớn, muốn giết người.
Nhưng đương nhiên, bắt tội phạm buôn ma túy là chuyện của cảnh sát, không liên quan gì đến cô.
Mà cô ở thời đại tinh tế vốn là một cỗ máy giết chóc không có tình cảm, rất giỏi ở khoản kiềm chế tình cảm của mình.
Hôm nay còn là kỷ niệm ngày cưới của cô, Hạ Phác Đình đã chuẩn bị rất lâu rồi, cô không muốn làm anh mất hứng. Mặc dù không biết Trình Siêu đang nói đến cái gì nhưng cô vẫn mỉm cười, nói: "Đẹp lắm."
Hôm nay cô không búi tóc mà để xõa, mặc một chiếc váy dài cổ tròn kiểu cách cực kỳ đơn giản, mỉm cười thế thôi, trông cực kỳ hiền lành, xinh đẹp.
Cô cười vậy thôi mà đã khiến ba tay vệ sĩ ngực to vạm vỡ sau Hạ Phác Đình cũng cười theo.
Trình Siêu cũng nói hùa: "Em gái thấy đẹp là được."
Nhưng trong lòng anh ấy vẫn oán thầm: Nhiều hoa thế này mà vung bừa xuống đất như thế kiểu gì ngày mai cũng héo cả, chả làm được gì.
Nên thay bằng giò heo, đầu trâu hay gà luộc ấy, ăn đến ngày tháng năm nào còn được.
Cái này lãng phí quá! Quá lãng phí!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầng năm là nhà hàng tây được ốp hoàn toàn bằng cửa sổ kính sát đất, bên ngoài là sân golf.
Bên này ở dưới lầu, Trình Siêu đã thấy vụ vung hoa thế là lãng phí quá rồi.
Vừa lên lầu thấy thế này, hận không thể tát mình hai phát, cũng hối hận vì hôm nay mình đi theo cùng.
Trên lầu, cả một nhà hàng to như thế chỉ có mỗi một chiếc bàn ăn đặt ngay cạnh cửa sổ.
Mà anh ấy có thể phóng mắt nhìn thấy hết mọi nơi. Trên tường, cửa sổ, khắp nơi dán đầy những ảnh hoạt hình tay trong tay, môi kề môi, hoặc cảnh ôm ấp, hôn hít đáng yêu.
Trong nhà hàng còn bày biện rất nhiều thỏ, heo, rùa bông đủ loại to nhỏ.
Ngoài ra còn có một bó hoa hồng màu trắng gạo thật to.
Có thế thấy, có một chiếc ghế chắc là mới nãy được nhân viên phục vụ thêm vô.
Trên mặt bàn cũng có hoa, cũng màu trắng gạo, hoa hồng màu trắng gạo, chẳng biết Hạ Phác Đình lấy đâu ra.
Với độ tinh xảo của những bó hoa này, Trình Siêu đánh giá thấy tiền lương một tháng của mình cũng chẳng đủ mua.
Hạ Phác Đình mời Trình Siêu ngồi xuống trước rồi mình cũng ngồi, nói: "Menu em đã đặt trước rồi, có thể không hợp khẩu vị anh họ lắm, anh muốn ăn gì thì tự chọn nhé."
Nói dứt lời, nhân viên phục vụ đã đưa menu tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro