Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 701

Hoán Nhược Quân

2024-08-26 11:59:10

Lúc này Trình Siêu mới để ý thấy, trong lúc hai người ăn cơm còn có cả người đánh piano, kéo violon nữa.

Xa xỉ, lãng phí!

Giở menu ra, anh ấy chỉ muốn thốt ra câu "mẹ nó chứ", vì trên menu thậm chí không phải tiếng Anh mà là tiếng của một nước nào ấy, anh ấy chẳng đọc ra gì cả.

Khép thực đơn lại, Trình Siêu nói: "Anh sao cũng được, bọn em ăn gì thì anh cũng ăn theo thế."

Anh ấy muốn biến mất tại chỗ cho rồi.

Tiếng âm nhạc vang lên, những ánh đèn bên ngoài dần sáng lên.

Trình Siêu nhìn kỹ thử, suýt nữa muốn nhảy dựng lên.

Thế mà, khi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tô Lâm Lang, anh ấy lại thấy cô lạnh nhạt nhìn về phía trước. Trình Siêu đành ép mình ngồi xuống lại.

Bên ngoài là thảm cỏ xanh mượt không thấy điểm cuối, một sân golf cỡ lớn.

Trong đêm, khi toàn bộ ánh đèn sân cỏ sáng lên, ba chữ SLL to tướng hiện lên rõ ràng.

Ở cạnh chữ cuối cùng là một hồ nước hình trái tim to.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


SLL, chắc là Tô Lâm Lang.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, hồ nước trái tim kia được ánh sáng cuối chân trời chiếu vào, phát ra ánh sáng trầm tối màu hổ phách, như một viên bảo thạch màu xanh sẫm.

Tất cả, tất cả mọi thứ ở đây, hoàn toàn do Hạ Phác Đình làm hết thảy.

Trình Siêu cũng hơi có tuổi rồi, thế mà khi nhìn thấy tim vẫn đập thình thịch không ngừng, thậm chí còn thấy hơi ngượng.

Anh ấy định bảo em họ nhìn kìa, nhưng thấy cô lại vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, nghĩ chắc em ấy thấy hoài quen rồi, không mới mẻ gì.

Cứ ngồi đây không ổn lắm, ai biết sau còn có thứ đồ chơi quái lạ gì nữa.

Vợ chồng người ta thấy vui chứ anh ấy thấy khó chịu lắm.

Trình Siêu không ở nổi một giây nào nữa.

Anh ấy phải nhanh chóng cầm đao lên, về khách sạn ở.

Khách sạn mà sàn nhà đầy gián, nước bẩn rò rỉ tùm lum, phòng bên cạnh một là gái đứng đường, hai là con nghiện hợp với anh ấy hơn là chỗ này.

Nhưng anh ấy còn một chuyện nữa, ban nãy Hạ Phác Đình cứ mãi không nói gì, anh ấy đoán chắc đang đợi Tô Lâm Lang quay lại rồi mới nói nên không hỏi, nhưng bây giờ phải hỏi, hỏi xong anh đi ngay, đi khỏi nơi này ngay lập tức.

"Đúng rồi Phác Đình à, ban nãy em muốn dời sòng bạc đến đâu vậy?" Anh ấy hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mại dâm, ma túy và bài bạc là ba cục u ác tính của Cửu Long, cái nào cũng khó xử lý sạch sẽ, vì chúng liên quan, dây hết với nhau, có ma túy thì sẽ có bài bạc, có bài bạc thì sẽ có ma túy, ba anh em thân thiết không chênh lệch.

Không cho ông tư Viên mở sòng bạc thì sẽ khiến đám xã hội đen chỉ giỏi đánh bạc kia không biết đi đâu, đương nhiên là không được. 

Nhưng để ông ta tiếp tục kinh doanh sòng bạc, nhưng không phải là ở Cảng Thành thì sẽ mở ở đâu.

Đương nhiên là trong lòng Hạ Phác Đình đã có sẵn phương án, một phương án hoàn mỹ giúp ông tư Viên tẩy trắng.

Ban nãy anh cứ mãi chần chừ không nói là vì anh sợ anh chừa đường lui cho quân đội Đại Lục sẽ khiến vợ giận. Anh sợ cô giận rồi thì sẽ không nói không rằng mà chém anh một phát. Trước kia cô đánh bại Tiền Phi Long chỉ trong ba chiêu, anh cũng không chịu nổi đấm nào của cô, nên anh lấy phương án kia làm Thượng Phương bảo kiếm, cũng để làm kim bài miễn tử, để vợ mình hứa rằng sẽ không giận rồi mới dám nói.

Nhưng dù sao cũng là vợ chồng, anh hiểu rõ Tô Lâm Lang hơn Trình Siêu, cũng nhìn ra được, từ khi lên tầng cảm xúc của cô đã không ổn. Anh đang định hỏi cô sao vậy, ai ngờ Trình Siêu lại nhắc đến chuyện sòng bạc, mắt cô lại sáng lên.

Cô cũng hỏi: "Anh cả, không mở sòng bạc ở chính cảng Thành thì còn mở được ở đâu, mở kiểu gì?"

Nếu còn nhây nữa chắc anh sẽ ăn đấm thật mất.

Hạ Phác Đình nói: "Vùng biển quốc tế."

Sau đó anh giải thích thêm: "Vừa hay chúng ta có mấy chiếc tàu thủy không dùng, cũng là kiểu cũ rồi, mặc dù động cơ đã hơi cũ, không hợp để làm vận tải đường thủy nhưng chỉ cần sửa, bỏ neo đến một nơi nào đó, kiểu như một hòn đảo to. Mình có thể bán lại cho ông tư Viên với giá thấp, để ông ta mở sòng bạc ở biển quốc tế. Vùng biển quốc tế không quốc gia nào có thể giám sát riêng, thuộc vùng xám trong luật pháp, chỉ cần không buôn lậu thuốc phiện, không giết người thì không nước nào có thể truy nã ông ta, đám con bạc ở vùng biển quốc tế vẫn có thể chơi lớn hơn ở đây!"

Anh nhìn sang Trình Siêu, nói tiếp: "Mở sòng bạc ở vùng biển quốc tế cũng dễ giấu việc ông ta giúp các anh kinh doanh, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Số ký tự: 0