Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Bạn Thân Của Că...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
“Là giường tầng giống ký túc xá của bọn em sao?” Lưu Lợi Dân cười hỏi: “Chị dâu quên mất anh Cung nhà chúng ta là nghề gì rồi sao? Anh ấy là thợ mộc, để anh ấy làm giường cho bọn nhỏ”.
Một người đàn ông mái tóc hoa râm gật đầu cười, hóa ra đây là người mà Vệ Đông nó kêu “sư phụ”, cửa sổ và cửa chính là do người này lắp.
“Em dâu yên tâm, chiếc giường làm rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ gỗ, một tuần có thể làm xong”. Anh còn tỉ mỉ hỏi Vệ Mạnh Hỉ có yêu cầu gì, chiều dài chiều rộng bao nhiêu, sau đó đối chiếu diện tích trong phòng một hồi, cuối cùng nói cho cô biết nên dùng loại gỗ nào.
Vệ Mạnh Hỉ lần nữa không biết nên cảm ơn họ thế nào cho phải, cơm chiều là một chậu cọng tỏi non xào thịt và một ít rau xào theo mùa.
Phòng mới nên còn ẩm thấp và nồng nặc mùi vôi, Vệ Mạnh Hỉ quyết định ở lại nhà Lưu Quế Hoa thêm một đêm, mở cửa lớn và cửa sổ thông gió suốt một đêm, đến đêm thứ hai mới hoàn toàn dọn vào ở.
Tuy nhiên, có một tình tiết xuất hiện trước khi đi ngủ, là khi đang rửa chân thì không thấy Căn Bảo. Đứa nhỏ này có khi nào lại chuồn lên núi nhặt than đá nữa, nó là đứa trẻ hết sức hiểu chuyện, thấy mẹ nấu cơm chiều dùng thật nhiều than, thấy nhặt được khối nào về đỡ cho mẹ lại tốn tiền.
Vệ Mạnh Hỉ đang định cầm đèn pin đi ra ngoài kiếm thì cách vách cây sơn trà truyền đến âm thanh gà bay chó sủa.
Phòng này mới dựng lên, còn chưa ngồi nóng mông nữa, đừng nói là có tặc nha?
Vệ Mạnh cảnh giác, xách theo thanh sắt, khẽ đẩy cửa ra “Ai?”
“Mẹ, là con”.
“Căn Bảo, sao con ở chỗ này?”
Tiểu gia hỏa này đang ôm con gà trống mồng đỏ tươi, đầu còn dựa gần đầu gà, bọn nó chính là bạn tốt nhất trên đời này.
“Mẹ, con có thể ngủ với bạn thân của con không? Con phân một nữa chiếc giường cho nó”.
Trán Vệ Mạnh Hỉ nổi lên ba vạch đen, “Không thể”.
Căn Bảo vẫn rất sợ cô, nghĩ nghĩ một hồi, “Vậy,…. Con có thể đặt tên cho nó sao?”
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ cười khổ, đứa con trai ngốc này của cô, đem nay đặt tên cho nó, ngày mai nó chui vô bụng con hết đó!!!
Sau một phen dụ dỗ, Vệ Mạnh Hỉ đã đem Căn Hoa trở về giường, trước khi ngủ còn nói mãi nó là bạn tốt của mình rồi mới chịu ngủ.
Vệ Mạnh Hỉ nhớ kiếp trước Căn Bảo là cậu bé có trái tim ấm áp, yêu động vật nhỏ, chẳng hạn như mèo và chó, thường để dành thức ăn của mình cho động vật đi lạc. Sau đó, cô đọc được một bài văn Căn Bảo viết khi còn học tiểu học, ước mơ của nó là trở thành bác sĩ giải phẩu.
Vốn Vệ Mạnh Hỉ nuôi bằng hữu tốt của Căn Bảo, nhưng nghĩ đến một miếng thịt cũng đủ cho bọn nhỏ nhấm nháp ba ngày, con gà trống lớn mua về lần này để cải thiện bữa ăn, haizz đành phải tạm thời để cho nó thất vọng rồi.
Bệ bếp là ở dưới mái hiên, vì về sau muốn mở tiệm cơm nhỏ nên Vệ Mạnh Hỉ suy xét cho thợ xây cái bếp có lỗ nấu, một cái lớn và hai cái nhỏ. Chỗ lớn thì để đặt nồi sắt lớn dùng để nấu các món ăn cho hai mươi ba người ăn cùng một lúc, đồng thời hai lỗ nấu nhỏ có thể chiên xào các món ăn khác bên cạnh.
Đây là gian phòng bên trái, bên trong có người ở, bên ngoài có bệ bếp. Gian phòng bên phải, trực tiếp bố trí thành một nhà ăn nhỏ, có quầy bar nhỏ để về sau để lên một ít đồ uống, lấy tới lui cũng tiện. Phần không gian mở, lấy cây sơn trà làm vị trí trung tâm bố trí thành tiệm cơm, phần còn lại của căn phòng để làm nhà kho, khi trời mưa có thể đem bàn ghế di chuyển vào đó, hoặc khách nhân có thể tránh mưa.
Nhìn căn phòng ở thuộc về chính mình, tâm tình Vệ Mạnh Hỉ trở nên thoải mái, sung sướng làm sao.
So với căn phòng gia súc lúc trước ở thôn Thái Hoa Câu thì đây là căn phòng đầu tiên dùng tiền của chính mình dựng lên, là căn phòng chân chính thuộc về gia đình bảy người nhà cô, không ai có quyền đuổi bọn cô đi, cũng không ai có quyền thu hồi lại.
Hiện tại cô dựa vào đầu người chiếm được hai gian, từ nửa năm về sau sẽ có nhiều quặng tẩu khác đến ở cùng khu với cô, đến lúc đó lều sẽ được dựng lên càng nhiều, thôn Kim Thủy sẽ không chấp nhận nhiều như vậy. Hơn nữa khu túp lều này trong tương lai sẽ phát triển, không chỉ công nhân khu mỏ này sẵn sàng chi tiền ra, mà những nhà buôn bán ở nội thành cũng sẽ chọn nơi này an cư, từ bắc chí nam hội tụ về đây, vài năm sau sẽ phát triển thành thị trường tự do nổi tiếng.
Cứ như vậy về sau, nơi này trở thành mảnh đất phồn hoa nhất ở toàn bộ khu chợ phía nam. Nhóm vạn nguyên hộ cũng chính là làm giàu từ đây, hiện tại bọn cô chiếm được vị trí tốt, giúp giải quyết được nhiều rắc rối sau này.
Vệ Mạnh Hỉ mới mua về một cái nồi sắt lớn mới toanh, cô dự định khai nồi tổ chức sinh nhật đầu tiên cho tiểu Ô Ô.
Một người đàn ông mái tóc hoa râm gật đầu cười, hóa ra đây là người mà Vệ Đông nó kêu “sư phụ”, cửa sổ và cửa chính là do người này lắp.
“Em dâu yên tâm, chiếc giường làm rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ gỗ, một tuần có thể làm xong”. Anh còn tỉ mỉ hỏi Vệ Mạnh Hỉ có yêu cầu gì, chiều dài chiều rộng bao nhiêu, sau đó đối chiếu diện tích trong phòng một hồi, cuối cùng nói cho cô biết nên dùng loại gỗ nào.
Vệ Mạnh Hỉ lần nữa không biết nên cảm ơn họ thế nào cho phải, cơm chiều là một chậu cọng tỏi non xào thịt và một ít rau xào theo mùa.
Phòng mới nên còn ẩm thấp và nồng nặc mùi vôi, Vệ Mạnh Hỉ quyết định ở lại nhà Lưu Quế Hoa thêm một đêm, mở cửa lớn và cửa sổ thông gió suốt một đêm, đến đêm thứ hai mới hoàn toàn dọn vào ở.
Tuy nhiên, có một tình tiết xuất hiện trước khi đi ngủ, là khi đang rửa chân thì không thấy Căn Bảo. Đứa nhỏ này có khi nào lại chuồn lên núi nhặt than đá nữa, nó là đứa trẻ hết sức hiểu chuyện, thấy mẹ nấu cơm chiều dùng thật nhiều than, thấy nhặt được khối nào về đỡ cho mẹ lại tốn tiền.
Vệ Mạnh Hỉ đang định cầm đèn pin đi ra ngoài kiếm thì cách vách cây sơn trà truyền đến âm thanh gà bay chó sủa.
Phòng này mới dựng lên, còn chưa ngồi nóng mông nữa, đừng nói là có tặc nha?
Vệ Mạnh cảnh giác, xách theo thanh sắt, khẽ đẩy cửa ra “Ai?”
“Mẹ, là con”.
“Căn Bảo, sao con ở chỗ này?”
Tiểu gia hỏa này đang ôm con gà trống mồng đỏ tươi, đầu còn dựa gần đầu gà, bọn nó chính là bạn tốt nhất trên đời này.
“Mẹ, con có thể ngủ với bạn thân của con không? Con phân một nữa chiếc giường cho nó”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trán Vệ Mạnh Hỉ nổi lên ba vạch đen, “Không thể”.
Căn Bảo vẫn rất sợ cô, nghĩ nghĩ một hồi, “Vậy,…. Con có thể đặt tên cho nó sao?”
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ cười khổ, đứa con trai ngốc này của cô, đem nay đặt tên cho nó, ngày mai nó chui vô bụng con hết đó!!!
Sau một phen dụ dỗ, Vệ Mạnh Hỉ đã đem Căn Hoa trở về giường, trước khi ngủ còn nói mãi nó là bạn tốt của mình rồi mới chịu ngủ.
Vệ Mạnh Hỉ nhớ kiếp trước Căn Bảo là cậu bé có trái tim ấm áp, yêu động vật nhỏ, chẳng hạn như mèo và chó, thường để dành thức ăn của mình cho động vật đi lạc. Sau đó, cô đọc được một bài văn Căn Bảo viết khi còn học tiểu học, ước mơ của nó là trở thành bác sĩ giải phẩu.
Vốn Vệ Mạnh Hỉ nuôi bằng hữu tốt của Căn Bảo, nhưng nghĩ đến một miếng thịt cũng đủ cho bọn nhỏ nhấm nháp ba ngày, con gà trống lớn mua về lần này để cải thiện bữa ăn, haizz đành phải tạm thời để cho nó thất vọng rồi.
Bệ bếp là ở dưới mái hiên, vì về sau muốn mở tiệm cơm nhỏ nên Vệ Mạnh Hỉ suy xét cho thợ xây cái bếp có lỗ nấu, một cái lớn và hai cái nhỏ. Chỗ lớn thì để đặt nồi sắt lớn dùng để nấu các món ăn cho hai mươi ba người ăn cùng một lúc, đồng thời hai lỗ nấu nhỏ có thể chiên xào các món ăn khác bên cạnh.
Đây là gian phòng bên trái, bên trong có người ở, bên ngoài có bệ bếp. Gian phòng bên phải, trực tiếp bố trí thành một nhà ăn nhỏ, có quầy bar nhỏ để về sau để lên một ít đồ uống, lấy tới lui cũng tiện. Phần không gian mở, lấy cây sơn trà làm vị trí trung tâm bố trí thành tiệm cơm, phần còn lại của căn phòng để làm nhà kho, khi trời mưa có thể đem bàn ghế di chuyển vào đó, hoặc khách nhân có thể tránh mưa.
Nhìn căn phòng ở thuộc về chính mình, tâm tình Vệ Mạnh Hỉ trở nên thoải mái, sung sướng làm sao.
So với căn phòng gia súc lúc trước ở thôn Thái Hoa Câu thì đây là căn phòng đầu tiên dùng tiền của chính mình dựng lên, là căn phòng chân chính thuộc về gia đình bảy người nhà cô, không ai có quyền đuổi bọn cô đi, cũng không ai có quyền thu hồi lại.
Hiện tại cô dựa vào đầu người chiếm được hai gian, từ nửa năm về sau sẽ có nhiều quặng tẩu khác đến ở cùng khu với cô, đến lúc đó lều sẽ được dựng lên càng nhiều, thôn Kim Thủy sẽ không chấp nhận nhiều như vậy. Hơn nữa khu túp lều này trong tương lai sẽ phát triển, không chỉ công nhân khu mỏ này sẵn sàng chi tiền ra, mà những nhà buôn bán ở nội thành cũng sẽ chọn nơi này an cư, từ bắc chí nam hội tụ về đây, vài năm sau sẽ phát triển thành thị trường tự do nổi tiếng.
Cứ như vậy về sau, nơi này trở thành mảnh đất phồn hoa nhất ở toàn bộ khu chợ phía nam. Nhóm vạn nguyên hộ cũng chính là làm giàu từ đây, hiện tại bọn cô chiếm được vị trí tốt, giúp giải quyết được nhiều rắc rối sau này.
Vệ Mạnh Hỉ mới mua về một cái nồi sắt lớn mới toanh, cô dự định khai nồi tổ chức sinh nhật đầu tiên cho tiểu Ô Ô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro