Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Vấn Đề Gia Cụ
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Các công nhân khác cũng nói hẳn là rằng là chuyện nên làm và Lục Quảng Toàn làm người tốt như thế nào…
“Năm đó tôi gặp tai nạn an toàn, bị trừ gần hết lương. Anh Quảng Toàn đã giúp tôi tìm lãnh đạo để can thiệp, anh ấy còn chủ động cho tôi mượn tiền để chữa bệnh cho mẹ”.
“Cũng có lần chân tôi cục than đè lên không đi được, Anh ấy cõng tôi trên lưng, tôi sợ ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân, tưởng rằng không bao giờ nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa…..”
“Đúng đúng, mọi người còn nhớ lần trước anh ấy cãi nhau với mấy nữ đồng chí ở trong ngọn hải đăng về đèn pha đội đầu của chúng ta không? Bên ngoài truyền miệng nói anh ấy không phải nam nhân, cùng tính toán chi li với nữ đồng ý, nhưng nếu anh ấy không cãi nhau để đổi đèn pha thì hôm đó anh em chúng ta không lên được”.
Đèn pha tuy chỉ là một chiếc đèn nhưng độ sáng, phạm vi chiếu sáng, độ kín, độ ổn định, khả năng tích trữ điện của nó có liên quan đến tính mạng của những người thợ mỏ, nữ công nhân hải đăng làm nhầm ca nên phát nhầm đèn pha, sau khi phát hiện được, Lục Quảng Toàn đi ra ngoài bảo các công nhân đừng xuống giếng, tự mình thương lượng với nữ công nhân, chính vì vậy mà anh mang tiếng “không phải đàn ông”, “tính tình như đàn bà”.
Thảo nào mỗi lần Vệ Mạnh Hỉ đến ngọn hải đăng để hỏi tin tức là các nữ công nhân không trả lời cô, hóa ra là cãi nhau.
Những cái khác không nói, lần này Vệ Mạnh Hỉ đứng về phía Lục Quảng Toàn, làm công việc gì cũng vậy, an toàn là ưu tiên hàng đầu, nếu cả an toàn không đảm bảo được cho công nhân thì đào vàng và kim cương để làm gì? Vài năm sau của đời trước, mỏ than Kim Thủy cũng đã xảy ra một sự cố, nguyên nhân cũng có liên quan đến đèn pha.
Mặc dù người đàn ông đó đã được giải cứu nhưng chân anh ta bị gãy.
Trong khu túp lều này Vệ Mạnh Hỉ đã nghe rất nhiều lời đồn về Lục Quảng Toàn “keo kiệt”, đối với người khác tính toán chi li, đối với bản thân quá bủn xỉn, cô nghe đủ hết.
Những lời này xuất phát từ những người ngoài cuộc không liên quan, đều là tin đồn, cô nghỉ nghe chứ không tin!
Đồng nghiệp của anh thì khác, họ là người gắn bó với anh ngày đêm, thậm chỉ còn hiểu anh hơn cả vợ anh, bọn họ không nói sai, càng không thêm mắm thêm muối.
“Chị dâu đừng nghe lời đồn bên ngoài, tính tình của anh Lục Toàn rất tốt” vừa nói Lưu Lợi Dân còn dựng ngón cái lên biểu thị khen ngợi.
Vệ Mạnh Hỉ cười cười, tính tình của anh đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà…. Tên này chính là keo kiệt, nếu không tại sao mỗi bữa ăn chỉ ăn có cái bánh bột ngột?
Chẳng mấy chốc cửa sổ đã lắp kính thủy tinh, mái nhà đã được lợp, đóng cọc, lắp cửa, căn nhà nhỏ đã hoàn thành. Sử dụng nguyên vật liệu tốt nhất nên phòng ở của cô khác hoàn toàn với những phòng khác ở trong khu túp lều này.
“Mẹ, con ngủ ở đâu? Giường đất của con chỗ nào?”
Vệ Đông vẫn luôn cho rằng một mình nó độc chiếm một cái giường đất, nhưng Vệ Mạnh Hỉ nhìn tình hình hiện tại, trước mắt tạm thời chỉ có thể ngủ trên sàn.
Giường đất ấm thì ấm nhưng túp lều thông gió không tốt, mẹ thấy tốt nhất đóng vài chiếc giường gỗ” Giường đất thông thường được xây với lúc xây nhà, vì trước tiên phải tính toán lối thoát khói và lửa, nhà đã hoàn thành mà xây thì sẽ thay đổi cấu trúc ngôi nhà, với lại là phòng túp lều nên độ vững chắc không bằng ngôi nhà bình thường.
Vệ Mạnh Nghĩ nghĩ đến việc muốn đóng giường thì mất một đến hai tháng, phải mời thợ mộc đóng, đến lúc đó lại tốn bao nhiêu tiền mới đủ đây?
“Mẹ, con cũng muốn một chiếc giường của mình”.
“Mẹ, con cũng muốn”.
Ngay cả tiểu Ô Ô cũng nhìn cô bằng đôi mắt to đen láy đầy khát vọng.
Có đứa nào mà không thích có một không gian riêng thuộc về chính nó đâu, điều kiện tốt hơn thì có phòng riêng, cò điều kiện không tốt thì cũng phải nên có một chiếc giường nhỏ đúng đi? Vệ Mạnh Hỉ còn nhớ, trước khi cô 10 tuổi đều ngủ cùng với mẹ và cha dượng, hai người bọn họ nằm ở đầu giường, cô thì ngủ ở cuối giường. Đêm nào cũng ngửi mùi chân thối cùng tiếng xì hơi, mồ hôi của ông ta, làm cô gặp ác mộng không biết bao nhiêu lần.
Mấy năm đó, cô ước gì mình cũng có một chiếc giường nhỏ!
Em gái kế chỉ nhỏ hơn cô vài tháng nhưng lại có một chiếc giường gỗ thông và một chiếc chăn bông có họa tiết hoa văn nhỏ, có lần không có người ở nhà cô thừa dịp nằm lên đó, đặt mông xuống liền không muốn nhúc nhích, cô không dám đắp chăn ngủ sợ nó nhăn sẽ bị phát hiện.
Kết cục tự nhiên là cô phải đi nhận lỗi và mẹ cô bị ăn đánh, nhưng tuổi thơ của cô giống biến mất theo chiếc giường gỗ kia.
Bản thân mình từng chịu khổ nên biết mùi vị thế nào, cô sẽ không để những đứa con của mình giống vậy. Vệ Mạnh Hỉ bấm bụng nói: “Được rồi, mẹ đi hỏi xem có thợ mộc nào có thể đóng giường gỗ không, mỗi ngườ một chiếc”.
Giường cho trẻ con 4 tuổi, nếu dùng để ngủ thêm mấy năm cũng không tốn nhiều diện tích lắm.
“Năm đó tôi gặp tai nạn an toàn, bị trừ gần hết lương. Anh Quảng Toàn đã giúp tôi tìm lãnh đạo để can thiệp, anh ấy còn chủ động cho tôi mượn tiền để chữa bệnh cho mẹ”.
“Cũng có lần chân tôi cục than đè lên không đi được, Anh ấy cõng tôi trên lưng, tôi sợ ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân, tưởng rằng không bao giờ nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa…..”
“Đúng đúng, mọi người còn nhớ lần trước anh ấy cãi nhau với mấy nữ đồng chí ở trong ngọn hải đăng về đèn pha đội đầu của chúng ta không? Bên ngoài truyền miệng nói anh ấy không phải nam nhân, cùng tính toán chi li với nữ đồng ý, nhưng nếu anh ấy không cãi nhau để đổi đèn pha thì hôm đó anh em chúng ta không lên được”.
Đèn pha tuy chỉ là một chiếc đèn nhưng độ sáng, phạm vi chiếu sáng, độ kín, độ ổn định, khả năng tích trữ điện của nó có liên quan đến tính mạng của những người thợ mỏ, nữ công nhân hải đăng làm nhầm ca nên phát nhầm đèn pha, sau khi phát hiện được, Lục Quảng Toàn đi ra ngoài bảo các công nhân đừng xuống giếng, tự mình thương lượng với nữ công nhân, chính vì vậy mà anh mang tiếng “không phải đàn ông”, “tính tình như đàn bà”.
Thảo nào mỗi lần Vệ Mạnh Hỉ đến ngọn hải đăng để hỏi tin tức là các nữ công nhân không trả lời cô, hóa ra là cãi nhau.
Những cái khác không nói, lần này Vệ Mạnh Hỉ đứng về phía Lục Quảng Toàn, làm công việc gì cũng vậy, an toàn là ưu tiên hàng đầu, nếu cả an toàn không đảm bảo được cho công nhân thì đào vàng và kim cương để làm gì? Vài năm sau của đời trước, mỏ than Kim Thủy cũng đã xảy ra một sự cố, nguyên nhân cũng có liên quan đến đèn pha.
Mặc dù người đàn ông đó đã được giải cứu nhưng chân anh ta bị gãy.
Trong khu túp lều này Vệ Mạnh Hỉ đã nghe rất nhiều lời đồn về Lục Quảng Toàn “keo kiệt”, đối với người khác tính toán chi li, đối với bản thân quá bủn xỉn, cô nghe đủ hết.
Những lời này xuất phát từ những người ngoài cuộc không liên quan, đều là tin đồn, cô nghỉ nghe chứ không tin!
Đồng nghiệp của anh thì khác, họ là người gắn bó với anh ngày đêm, thậm chỉ còn hiểu anh hơn cả vợ anh, bọn họ không nói sai, càng không thêm mắm thêm muối.
“Chị dâu đừng nghe lời đồn bên ngoài, tính tình của anh Lục Toàn rất tốt” vừa nói Lưu Lợi Dân còn dựng ngón cái lên biểu thị khen ngợi.
Vệ Mạnh Hỉ cười cười, tính tình của anh đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà…. Tên này chính là keo kiệt, nếu không tại sao mỗi bữa ăn chỉ ăn có cái bánh bột ngột?
Chẳng mấy chốc cửa sổ đã lắp kính thủy tinh, mái nhà đã được lợp, đóng cọc, lắp cửa, căn nhà nhỏ đã hoàn thành. Sử dụng nguyên vật liệu tốt nhất nên phòng ở của cô khác hoàn toàn với những phòng khác ở trong khu túp lều này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, con ngủ ở đâu? Giường đất của con chỗ nào?”
Vệ Đông vẫn luôn cho rằng một mình nó độc chiếm một cái giường đất, nhưng Vệ Mạnh Hỉ nhìn tình hình hiện tại, trước mắt tạm thời chỉ có thể ngủ trên sàn.
Giường đất ấm thì ấm nhưng túp lều thông gió không tốt, mẹ thấy tốt nhất đóng vài chiếc giường gỗ” Giường đất thông thường được xây với lúc xây nhà, vì trước tiên phải tính toán lối thoát khói và lửa, nhà đã hoàn thành mà xây thì sẽ thay đổi cấu trúc ngôi nhà, với lại là phòng túp lều nên độ vững chắc không bằng ngôi nhà bình thường.
Vệ Mạnh Nghĩ nghĩ đến việc muốn đóng giường thì mất một đến hai tháng, phải mời thợ mộc đóng, đến lúc đó lại tốn bao nhiêu tiền mới đủ đây?
“Mẹ, con cũng muốn một chiếc giường của mình”.
“Mẹ, con cũng muốn”.
Ngay cả tiểu Ô Ô cũng nhìn cô bằng đôi mắt to đen láy đầy khát vọng.
Có đứa nào mà không thích có một không gian riêng thuộc về chính nó đâu, điều kiện tốt hơn thì có phòng riêng, cò điều kiện không tốt thì cũng phải nên có một chiếc giường nhỏ đúng đi? Vệ Mạnh Hỉ còn nhớ, trước khi cô 10 tuổi đều ngủ cùng với mẹ và cha dượng, hai người bọn họ nằm ở đầu giường, cô thì ngủ ở cuối giường. Đêm nào cũng ngửi mùi chân thối cùng tiếng xì hơi, mồ hôi của ông ta, làm cô gặp ác mộng không biết bao nhiêu lần.
Mấy năm đó, cô ước gì mình cũng có một chiếc giường nhỏ!
Em gái kế chỉ nhỏ hơn cô vài tháng nhưng lại có một chiếc giường gỗ thông và một chiếc chăn bông có họa tiết hoa văn nhỏ, có lần không có người ở nhà cô thừa dịp nằm lên đó, đặt mông xuống liền không muốn nhúc nhích, cô không dám đắp chăn ngủ sợ nó nhăn sẽ bị phát hiện.
Kết cục tự nhiên là cô phải đi nhận lỗi và mẹ cô bị ăn đánh, nhưng tuổi thơ của cô giống biến mất theo chiếc giường gỗ kia.
Bản thân mình từng chịu khổ nên biết mùi vị thế nào, cô sẽ không để những đứa con của mình giống vậy. Vệ Mạnh Hỉ bấm bụng nói: “Được rồi, mẹ đi hỏi xem có thợ mộc nào có thể đóng giường gỗ không, mỗi ngườ một chiếc”.
Giường cho trẻ con 4 tuổi, nếu dùng để ngủ thêm mấy năm cũng không tốn nhiều diện tích lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro