Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Đánh Hội Đồng
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Vệ Mạnh Hỉ cũng muốn mình ở bộ dạng mạnh mẽ rồi, nhưng hiện tại cô cần thiết tỏ ra đáng thương.
Điểm này của Lục Quảng Mai cũng làm cô thích, Quảng Mai nhận thức rất rõ về người phụ nữ này và quan niệm hôn nhân là do chính mình quyết định vì người sinh hoạt cùng mình đến cuối đời chỉ có một. Theo cô nhớ được cô em chồng kết hôn cùng Triệu Tinh lúc sau vẫn không có con, còn từng nói qua với cô vài lần vấn đề sinh sản của phụ nữ là loại áp lực vô hình.
Những lời này rất nhiều năm sau Vệ Mạnh Hỉ mới hiểu, hận không thể quay lại lúc đó dựng ngón cái cho một cái tán thưởng với cô em chồng.
Bất quá đây chỉ là chuyện của đời trước, cái quan trọng nhất hiện tại của cô là nhanh đi mua sữa bột cho con gái nhỏ, làm mẹ lo lắng nhất chính là làm sao có thể chăm sóc con mình một cách tốt nhất.
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên bốn củ cải nhỏ quay trở lại, nhưng không có gặp cô gọi miệng nhí nhố như thường ngày mà cú đầu sợ hãi bước đi, nhìn bộ dạng như muốn chuồn nhanh về phòng.
“Đứng lại”.
Vệ Đông sợ tới mức ngẩng đẩu “A” một tiếng, trên trán xuất hiện vết thương màu đỏ thẫm, còn có vết máu chảy dọc xuống theo cầm rồi thấm vào cổ áo.
Vệ Mạnh HỈ chạy nhanh qua giữ chặt Vệ Đông lại, múc nước rửa sạch cho nó vừa hỏi bị như thế này. May mắn là vết thương không sâu, nhìn qua giống như bị cục đám là bị thương. Ba đứa còn còn lại đứng kế bên quần tóc tóc tai cũng loạn lên hết.
Xem ra là đánh hội đồng đây mà.
Từ đầu Vệ Đông bẹp miệng không muốn bất cứ lời nào, Vệ Mạnh Hỉ hỏi riết mới nặn ra một câu đã nghẹn khuất từ lâu “Nói cho mẹ cũng vô dụng”.
Vệ Mạnh Hỉ nghiêm mặt nói: “Trước kia là mẹ không bảo vệ tốt các con, mẹ xin lỗi các con. Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, các con cho em cơ hội sửa chữa lại được không?”
“Mẹ thật sự sẽ sữa chữa?”
“Mẹ thề với với mặt trời, nếu nói dối sẽ dùng miệng làm thịt đầu heo xào hành cùng thịt kho tàu cho các con”.
Vệ Đông nuốt nước miếng, “Là Thiết Trụ nó đi trêu chọc con, nói con là con riêng, còn hù dọa em gái”.
“Dọa thế nào?”
“Nói nói đem em gái bỏ trên núi cho sói ăn, ném vô hồ làm thức ăn cho cá, bán cho người Nhật Bản.... Nên con xông lên đánh nói”.
Đứa nhỏ Thiết Trụ này miệng cũng đủ thâm độc, đánh chết cũng đáng “Con chỉ 4 tuổi nó 8 tuổi, đánh không lại nên cả đám xông lên luôn đúng không?”
“Dạ!” Bốn đứa nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, kiếm chuyện bọn nó thì được nhưng đụng đến em gái là bọn nó không thể nhịn.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ xuất hiện dòng nước ấm, tuy rằng tương lai đời trước bọn chúng trở mặt thành thù, đấu đá lẫn nhau nhưng hiện tại nhìn thấy một đám tiểu gia hỏa dũng cảm, đáng yêu cô thấy hết sức vui mừng.
“Mẹ đừng tức giận, lần này gây rắc rối chính là bọn con, Thiết Trụ thế nào cũng đi cáo trạng bà nội đánh bọn con, bọn con đã trưởng thành nên tự chịu trách nhiệm nha”.
Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ tới cư nhiên là Vệ Hồng nói, xem ra cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu này còn biết ăn nói như vậy.
Căn Hoa Căn Bảo yên lặng dọn dẹp lại bản thân, còn giúp mẹ đổ nước giặt khăn lông.
Thiết Trụ là con trai lớn của anh hai Lục và Vương Tú Phương, nhưng không phải con trai ruột. Hai vợ chồng kết hôn cũng năm sáu năm nhưng vẫn không có đứa nhỏ, ăn tùm lum thuốc tây rồi tới thuốc đông y nhưng vẫn không có tin tức gì. Không chỉ nhà họ Lục có ý kiến, nhà họ Vương cũng cảm thấy con gái nhà mình không có thai được nhất định là do con rể có vấn đề. Cũng vì chuyện này hai nhà thiếu chút nữa bẻ mặt nhau.
Điểm này của Lục Quảng Mai cũng làm cô thích, Quảng Mai nhận thức rất rõ về người phụ nữ này và quan niệm hôn nhân là do chính mình quyết định vì người sinh hoạt cùng mình đến cuối đời chỉ có một. Theo cô nhớ được cô em chồng kết hôn cùng Triệu Tinh lúc sau vẫn không có con, còn từng nói qua với cô vài lần vấn đề sinh sản của phụ nữ là loại áp lực vô hình.
Những lời này rất nhiều năm sau Vệ Mạnh Hỉ mới hiểu, hận không thể quay lại lúc đó dựng ngón cái cho một cái tán thưởng với cô em chồng.
Bất quá đây chỉ là chuyện của đời trước, cái quan trọng nhất hiện tại của cô là nhanh đi mua sữa bột cho con gái nhỏ, làm mẹ lo lắng nhất chính là làm sao có thể chăm sóc con mình một cách tốt nhất.
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên bốn củ cải nhỏ quay trở lại, nhưng không có gặp cô gọi miệng nhí nhố như thường ngày mà cú đầu sợ hãi bước đi, nhìn bộ dạng như muốn chuồn nhanh về phòng.
“Đứng lại”.
Vệ Đông sợ tới mức ngẩng đẩu “A” một tiếng, trên trán xuất hiện vết thương màu đỏ thẫm, còn có vết máu chảy dọc xuống theo cầm rồi thấm vào cổ áo.
Vệ Mạnh HỈ chạy nhanh qua giữ chặt Vệ Đông lại, múc nước rửa sạch cho nó vừa hỏi bị như thế này. May mắn là vết thương không sâu, nhìn qua giống như bị cục đám là bị thương. Ba đứa còn còn lại đứng kế bên quần tóc tóc tai cũng loạn lên hết.
Xem ra là đánh hội đồng đây mà.
Từ đầu Vệ Đông bẹp miệng không muốn bất cứ lời nào, Vệ Mạnh Hỉ hỏi riết mới nặn ra một câu đã nghẹn khuất từ lâu “Nói cho mẹ cũng vô dụng”.
Vệ Mạnh Hỉ nghiêm mặt nói: “Trước kia là mẹ không bảo vệ tốt các con, mẹ xin lỗi các con. Nhưng về sau sẽ không như vậy nữa, các con cho em cơ hội sửa chữa lại được không?”
“Mẹ thật sự sẽ sữa chữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ thề với với mặt trời, nếu nói dối sẽ dùng miệng làm thịt đầu heo xào hành cùng thịt kho tàu cho các con”.
Vệ Đông nuốt nước miếng, “Là Thiết Trụ nó đi trêu chọc con, nói con là con riêng, còn hù dọa em gái”.
“Dọa thế nào?”
“Nói nói đem em gái bỏ trên núi cho sói ăn, ném vô hồ làm thức ăn cho cá, bán cho người Nhật Bản.... Nên con xông lên đánh nói”.
Đứa nhỏ Thiết Trụ này miệng cũng đủ thâm độc, đánh chết cũng đáng “Con chỉ 4 tuổi nó 8 tuổi, đánh không lại nên cả đám xông lên luôn đúng không?”
“Dạ!” Bốn đứa nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, kiếm chuyện bọn nó thì được nhưng đụng đến em gái là bọn nó không thể nhịn.
Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ xuất hiện dòng nước ấm, tuy rằng tương lai đời trước bọn chúng trở mặt thành thù, đấu đá lẫn nhau nhưng hiện tại nhìn thấy một đám tiểu gia hỏa dũng cảm, đáng yêu cô thấy hết sức vui mừng.
“Mẹ đừng tức giận, lần này gây rắc rối chính là bọn con, Thiết Trụ thế nào cũng đi cáo trạng bà nội đánh bọn con, bọn con đã trưởng thành nên tự chịu trách nhiệm nha”.
Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ tới cư nhiên là Vệ Hồng nói, xem ra cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu này còn biết ăn nói như vậy.
Căn Hoa Căn Bảo yên lặng dọn dẹp lại bản thân, còn giúp mẹ đổ nước giặt khăn lông.
Thiết Trụ là con trai lớn của anh hai Lục và Vương Tú Phương, nhưng không phải con trai ruột. Hai vợ chồng kết hôn cũng năm sáu năm nhưng vẫn không có đứa nhỏ, ăn tùm lum thuốc tây rồi tới thuốc đông y nhưng vẫn không có tin tức gì. Không chỉ nhà họ Lục có ý kiến, nhà họ Vương cũng cảm thấy con gái nhà mình không có thai được nhất định là do con rể có vấn đề. Cũng vì chuyện này hai nhà thiếu chút nữa bẻ mặt nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro