Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Mỹ Vị Trước Khi...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Căn Bảo nghe cũng có chút nóng lòng muốn thử “Con muốn mua một cây bút máy được không?” Mỗi lần nó cây bút máy cắm trong túi áo của chú năm nó đều mở to mắt hâm mộ nhìn vài lần, nó muốn cầm sờ thử, nếu có thể viết vài chữ chắc sẽ đẹp lắm? Nhưng chú năm ghét bỏ nó làm dơ bút máy nên không cho sờ, rõ ràng đó là cây bút trước kia ba nó thường treo trước ngực, nghe nói lúc ba đi học cao trung được trường học phát cho làm khen thưởng.
“Mẹ vẫn chưa hỏi em gái con đâu” Vệ Đông dẩu miệng, làm sao mọi người có thể bỏ quên em gái trứng kho của nó chứ.
Vệ Mạnh Hỉ cười “Được được, vậy tiểu Ô Ô của chúng ta muốn gì?”
Tiểu Ô Ô dường như nghe được mẹ với anh chị nói gì, trong miệng bèn kêu “Ê ê ê” chỉ vào mấy tờ báo dán tường.
Vì tiếc tiền mua vôi nên nhà họ Lục vẫn dùng giấy báo rồi dán lên bằng hồ, báo chí, giấy trên tường là nhặt từ sách vỡ trong trường của cô với chú em chồng và Lục Quảng Toàn mang về từ mỏ than.
“Em gái muốn báo chí nha”
Vệ Đông không tin, báo chí một là không thể ăn, hai là không thể uống thì làm sao em gái muốn cái này được chứ. Nó nhảy xuống giường lê đôi dép chạy tới, ánh mặt tập trung nhìn chằm chằm vào mấy tờ báo trên tường rồi tức khắc cười haha “Em gái muốn ăn vịt nướng lớn……”
Thật không hổ là em gái tiểu trứng kho thông minh tuyệt đỉnh, đáng yêu của nó.
Thì ra trên tờ báo viết về một cửa hàng vịt nướng lâu đời, kèm theo đó là một con vịt to màu vàng óng ánh, sau đó đều nghe âm thanh nuốt nước miếng ừng ực của đám nhỏ.
“Mẹ nói xem vịt nướng sẽ có mùi vì gì a?”
“Da nướng màu vàng kim óng ánh, giòn giòn, cắn một cái sẽ tuôn mỡ, thịt vừa mềm vừa thơm, còn có nước sốt kèm theo, chấm một miếng chỉ có thể nói là tuyệt vời” Vệ Mạnh Hỉ không ngờ mình đã từng nghĩ tới dầu mỡ thực vật không tốt cho sức khỏe nhưng bây giờ nằm mơ cũng không có được.
“Oa oaa!” Bọn nhỏ đồng thời kinh hô lên nuốt nước miếng đợt này tới đợt khác.
Nhớ tới độc nhất vô nhị của tam quan Vệ Mạnh Hỉ nháy mắt trở nên hứng thú “Mẹ không chỉ biết mùi vị vịt nướng, còn biết thịt kho tàu, các con ngoan ngoãn nhắm mắt lại dùng đầu tưởng tượng một chút là có thể ăn được”.
“Bọn con đã nhắm mắt xong rồi, mẹ mau nói nhanh đi.
“Thịt kho tàu có màu sắc đỏ sắc nâu, mỗi miếng có thịt mỡ đan xen, kho lâu mỡ từ trong thịt tuôn ra, ăn vào miệng cảm nhận được mùi vị mỡ ứa ra từ miếng thịt, thơm ngào ngạt….”
“Sao mẹ biết nhiều món ngon quá vậy?”
Vệ Mạnh Hỉ chỉ cười không nói, chồng trước là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, cô từng sống một khoảng thời gian ở tiệm cơm làm công, ít nói nhưng siêng năng nên nhận được yêu thích từ nhiều vị đầu bếp, còn nó cô có thiên phú rồi dạy cho cô mấy kiến thức cơ bản, lăn lê bò lết ăn cơm ở cửa hàng, dần dần tự đúc kết ra riêng cho bản thân.
Nâu ăn ngoài phương diện thiên phú thì sự nổ lực càng quang trọng.
“Mẹ thật giỏi, biết thật nhiều thứ” Ở suy nghĩ của con nít bọn nó cảm nhận mẹ biết hết mọi thứ trên đời, không chuyện gì là không biết, trừ khi mẹ của bọn nó không muốn biết thôi.
“Khuya rồi, mau ngủ đi. Trước khi ngủ mẹ cho các con thêm món thịt đầu heo xào hành, ăn no rồi ngủ, chịu không?”
“Dạ dạ được được”
Cô học theo giọng của Từ Tam Quan “ Này thịt đầu heo nhiều mỡ ít thịt, nhất định phải ướp muối vừa phải mới giòn rồi thái lát. Cho dầu vào chảo thật nóng, bỏ thêm hoa tiêu tạo mùi hương rồi bỏ vào xào, sau đó bỏ hành là xào một hồi mùi vị hành lá và thịt tỏa hương, ăn giòn tan trong miệng…..”
Một đêm này phòng của Vệ Mạnh Hỉ tiếng nuốt nước miếng kéo dài tận khuya.
******
Ngày hôm sau nhớ đến sữa bột Vệ Mạnh Hỉ lại đến trước mặt cô em chồng lượn hai vòng.
Đời trước tính em cô em chồng được nhất trong nhà nên cô rất thưởng thức, thậm chí cùng cô em chồng làm bằng hữu, nhưng cô em chồng không để ý cô, cùng lắm có cho tiên vì thương nhóm cháu trai cùng cháu gái. Vệ Mạnh Hỉ từng chủ động tiếp xúc vài lần nhưng nhân gia không muốn tiếp cô nên dần dần trở nên xa cách.
Cô chỉ có thể nói với bản thân, Cái Vệ Mạnh Hỉ thiếu người thì cô nhất định ghi nhớ về sau nhất định báo đáp.
Chỉ có gặp khó khăn mới biết được nợ nhân tình mới khó trả nhất.
Lục Quảng Mai giao tiếp rộng, một phần là cô có tham gia hoạt động đoàn ủy, mặt khác cô thường đi khắp nơi tìm tài liệu ôn tập bổ túc cùng giáo viên, sang năm sắp thi đại học đến nơi, cô thuộc khoa văn nên không thể theo kịp môn bên tự nhiên, cần phải học bổ túc.
“Nơi này chị có 10 đồng chị cầm trước, nếu không đủ thì chờ anh ba em về đưa thêm được không?”
Lục Quảng Mai không có thu tiền Vệ Mạnh Hỉ “Em sẽ trực tiếp đi tìm anh ba lấy, chị không đưa, đã không có tiền còn thích làm người giàu.”
“Ô Ô cũng là cháu gái em, nếu không có tiền em cũng sẽ nghĩ cách. Nhưng chị đó, một người phụ nữ trong xã hội mới sao lại mềm yếu như vậy, mạnh mẽ lên, tham gia hoạt động chính trị bên phụ nữ, cải thiện địa vị phụ nữ trên phương diện kinh tế với chính trị…”
“Mẹ vẫn chưa hỏi em gái con đâu” Vệ Đông dẩu miệng, làm sao mọi người có thể bỏ quên em gái trứng kho của nó chứ.
Vệ Mạnh Hỉ cười “Được được, vậy tiểu Ô Ô của chúng ta muốn gì?”
Tiểu Ô Ô dường như nghe được mẹ với anh chị nói gì, trong miệng bèn kêu “Ê ê ê” chỉ vào mấy tờ báo dán tường.
Vì tiếc tiền mua vôi nên nhà họ Lục vẫn dùng giấy báo rồi dán lên bằng hồ, báo chí, giấy trên tường là nhặt từ sách vỡ trong trường của cô với chú em chồng và Lục Quảng Toàn mang về từ mỏ than.
“Em gái muốn báo chí nha”
Vệ Đông không tin, báo chí một là không thể ăn, hai là không thể uống thì làm sao em gái muốn cái này được chứ. Nó nhảy xuống giường lê đôi dép chạy tới, ánh mặt tập trung nhìn chằm chằm vào mấy tờ báo trên tường rồi tức khắc cười haha “Em gái muốn ăn vịt nướng lớn……”
Thật không hổ là em gái tiểu trứng kho thông minh tuyệt đỉnh, đáng yêu của nó.
Thì ra trên tờ báo viết về một cửa hàng vịt nướng lâu đời, kèm theo đó là một con vịt to màu vàng óng ánh, sau đó đều nghe âm thanh nuốt nước miếng ừng ực của đám nhỏ.
“Mẹ nói xem vịt nướng sẽ có mùi vì gì a?”
“Da nướng màu vàng kim óng ánh, giòn giòn, cắn một cái sẽ tuôn mỡ, thịt vừa mềm vừa thơm, còn có nước sốt kèm theo, chấm một miếng chỉ có thể nói là tuyệt vời” Vệ Mạnh Hỉ không ngờ mình đã từng nghĩ tới dầu mỡ thực vật không tốt cho sức khỏe nhưng bây giờ nằm mơ cũng không có được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oa oaa!” Bọn nhỏ đồng thời kinh hô lên nuốt nước miếng đợt này tới đợt khác.
Nhớ tới độc nhất vô nhị của tam quan Vệ Mạnh Hỉ nháy mắt trở nên hứng thú “Mẹ không chỉ biết mùi vị vịt nướng, còn biết thịt kho tàu, các con ngoan ngoãn nhắm mắt lại dùng đầu tưởng tượng một chút là có thể ăn được”.
“Bọn con đã nhắm mắt xong rồi, mẹ mau nói nhanh đi.
“Thịt kho tàu có màu sắc đỏ sắc nâu, mỗi miếng có thịt mỡ đan xen, kho lâu mỡ từ trong thịt tuôn ra, ăn vào miệng cảm nhận được mùi vị mỡ ứa ra từ miếng thịt, thơm ngào ngạt….”
“Sao mẹ biết nhiều món ngon quá vậy?”
Vệ Mạnh Hỉ chỉ cười không nói, chồng trước là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, cô từng sống một khoảng thời gian ở tiệm cơm làm công, ít nói nhưng siêng năng nên nhận được yêu thích từ nhiều vị đầu bếp, còn nó cô có thiên phú rồi dạy cho cô mấy kiến thức cơ bản, lăn lê bò lết ăn cơm ở cửa hàng, dần dần tự đúc kết ra riêng cho bản thân.
Nâu ăn ngoài phương diện thiên phú thì sự nổ lực càng quang trọng.
“Mẹ thật giỏi, biết thật nhiều thứ” Ở suy nghĩ của con nít bọn nó cảm nhận mẹ biết hết mọi thứ trên đời, không chuyện gì là không biết, trừ khi mẹ của bọn nó không muốn biết thôi.
“Khuya rồi, mau ngủ đi. Trước khi ngủ mẹ cho các con thêm món thịt đầu heo xào hành, ăn no rồi ngủ, chịu không?”
“Dạ dạ được được”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô học theo giọng của Từ Tam Quan “ Này thịt đầu heo nhiều mỡ ít thịt, nhất định phải ướp muối vừa phải mới giòn rồi thái lát. Cho dầu vào chảo thật nóng, bỏ thêm hoa tiêu tạo mùi hương rồi bỏ vào xào, sau đó bỏ hành là xào một hồi mùi vị hành lá và thịt tỏa hương, ăn giòn tan trong miệng…..”
Một đêm này phòng của Vệ Mạnh Hỉ tiếng nuốt nước miếng kéo dài tận khuya.
******
Ngày hôm sau nhớ đến sữa bột Vệ Mạnh Hỉ lại đến trước mặt cô em chồng lượn hai vòng.
Đời trước tính em cô em chồng được nhất trong nhà nên cô rất thưởng thức, thậm chí cùng cô em chồng làm bằng hữu, nhưng cô em chồng không để ý cô, cùng lắm có cho tiên vì thương nhóm cháu trai cùng cháu gái. Vệ Mạnh Hỉ từng chủ động tiếp xúc vài lần nhưng nhân gia không muốn tiếp cô nên dần dần trở nên xa cách.
Cô chỉ có thể nói với bản thân, Cái Vệ Mạnh Hỉ thiếu người thì cô nhất định ghi nhớ về sau nhất định báo đáp.
Chỉ có gặp khó khăn mới biết được nợ nhân tình mới khó trả nhất.
Lục Quảng Mai giao tiếp rộng, một phần là cô có tham gia hoạt động đoàn ủy, mặt khác cô thường đi khắp nơi tìm tài liệu ôn tập bổ túc cùng giáo viên, sang năm sắp thi đại học đến nơi, cô thuộc khoa văn nên không thể theo kịp môn bên tự nhiên, cần phải học bổ túc.
“Nơi này chị có 10 đồng chị cầm trước, nếu không đủ thì chờ anh ba em về đưa thêm được không?”
Lục Quảng Mai không có thu tiền Vệ Mạnh Hỉ “Em sẽ trực tiếp đi tìm anh ba lấy, chị không đưa, đã không có tiền còn thích làm người giàu.”
“Ô Ô cũng là cháu gái em, nếu không có tiền em cũng sẽ nghĩ cách. Nhưng chị đó, một người phụ nữ trong xã hội mới sao lại mềm yếu như vậy, mạnh mẽ lên, tham gia hoạt động chính trị bên phụ nữ, cải thiện địa vị phụ nữ trên phương diện kinh tế với chính trị…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro