Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Muốn Phân Gia
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Lúc mới vừa gả vào, bà Lục thường dùng đồ ăn dụ dỗ Vệ Hồng làm tiểu gián điệp cho mình cho nên Lục Quảng Toàn chân trước nói gì với Vệ mạnh Hỉ là chân sau bà Lục đều biết hết. Không những vậy còn nháo mấy lần, cảm thấy Vệ Mạnh Hỉ là yêu tinh hút máu, đem con trai bà hút cạn, một ngày nào đó châm ngòi ly gián tình mẫu tử hai mẹ con bà. Sau đó bà tống cổ con trai thứ ba đi về mỏ than, lúc này tiểu gián điệp Vệ Hồng cũng hết giá trị lợi dụng.
Mấy ngày nay Vệ Mạnh Hỉ vẫn luôn dạy Vệ Hồng không được nhiều chuyện đi nói lung tung, nhưng lại quên nhắc nhở tiểu nha đầu không được có cái tính thích đi đào góc tường nghe lén.
“Mẹ, bà nội mới còn muốn kêu mẹ về nhà bà ngoại vay tiền cho bác hai”.
Chắc chắn nghe cô hai ngày trước về nhà mẹ đẻ mượn tiền cho Ô Ô xem bệnh nên cảm thấy suối cô đi đây mà. Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh, con của bà là bảo bối, còn con của Vệ Mạnh Hỉ tôi là cỏ dại sao? Đúng là tưởng bở.
Vệ Mạnh Hỉ híp mắt nhìn về hướng cửa sổ, đôi mắt linh động “Con xác định nghe được là sổ tiết kiệm?”
Tiểu nhà đầu Vệ Hồng gật đầu thật mạnh, tuy rằng nó không biết đó để làm gì nhưng nghe bà nội mới với bác hai nói chuyện giống như là đồ vật quý nên hẳn là thứ tốt.
“Vậy con có thấy họ lấy cuốn sổ tiết kiệm từ chỗ nào không?”
Vệ Hồng lắc đầu, nó vóc người lùn có chút éc còn không với tới bệ cửa sổ nên không thấy họ lấy từ đâu ra “Con chỉ nghe âm thanh bà nội mới gõ tường”.
Vệ Mạnh HỈ nghe xong đã hiểu kết cấu phòng ở, lão bà kia nhất định đem giấu trong bức tường, đây là phòng đất đỏ, không phải gạch xanh. Thông thường nhà nông sống vất vả, có ý thức phòng ngừa nguy hiểm nên có mấy nhà sẽ làm mật thất nhỏ trên tường.
“Bọn họ còn nói chờ ba mới trở lại sẽ nói ba ly hôn cùng mẹ, không cần chúng ta nữa” Vệ Hồng ủy khuất, nước mắt đua nhau rơi xuống. Bọn họ thật sự ăn nhờ ở đậu như vậy quá đủ rồi, không có chỗ ở cố định thật giống bọn chó hoang, ai cũng có thể đánh chửi, muốn đuổi đi là đuổi.
Dù trước đây ở tiệm cơm quốc doanh hay nhà bà ngoại trong huyện, bây giờ đến nhà bà nội mới, ai cũng không hoanh nghênh bọn họ.
Vệ Mạnh Hỉ cũng đau lòng, cô là người lớn có thể thích ứng với cảnh ngộ này nhưng còn đứa nhỏ thì sao? Bọn chúng có biết gì đâu? Từ lúc sinh ra liền không được người hoanh nghênh, không ai chào đón một nhà cô.
“Ngoan, bọn con muốn phân gia sao?”
Vệ Hồng chớp đôi mắt to ngập nước “Phân ... Phân gia, vậy thì chúng ta sẽ không có ăn”.
“Không cần lo, mẹ sẽ không để các con bị đói, phân gia chúng ta sẽ có nhà chỉ thuộc về chúng ta, có giường đất chỉ thuộc về chúng ta, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn lười nhác ngủ đến mấy giờ cũng được, trừ bỏ mẹ ra không ai được phép mắng chửi các con”.
Vệ Hồng khóc rồi lại cười, tưởng tượng hình ảnh hạnh phúc....
“Ngoan, mẹ không phải quả hồng mềm mặc cho bọn họ muốn bót là bóp, mẹ là cây xương rồng rất lợi hại, nếu bọn họ dám khi dễ chúng ta, mẹ sẽ đâm chết bọn họ”.
Đột nhiên “Phụt” một tiếng...
Là tiếng cười của Vệ Hồng với một đứa nhỏ khác. Vệ Mạnh HỈ quay đầu lại thấy tiểu Ô Ô không biết tỉnh lại lúc nào mà lúc này đang nằm mở to mắt nghe cô nói chuyện, đôi mắt to chớp chớp như có thể nghe hiểu được.
*****
Vì có Lục Quảng Mai hùng hồn nói lý lẽ đả thông tư tưởng nam nữ bình đẳng nên lúc này hai vợ chồng ông Lục không dám không cho mẹ con Vệ Mạnh Hỉ ngồi vào bàn cơm.
Không cần Vệ Mạnh nói gì chị em Căn Hoa Vệ Hồng ăn ngấu nghiến, ăn bù cho những ngày trước đây bọn nó không ăn uống no đủ, hận không thể bưng cả tô sủi cảo lên ăn một lần.
Buổi tổi trước khi đi ngủ nghe cái loa nhỏ Vệ Hồng thuật lại chuyện phân gia, đứa nào đứa nấy nghe hưng phấn thiếu chút nữa ngủ không yên.
“Mẹ con muốn một trương giường đất, một mình ngủ trên đó cho đã” Nó còn muốn không có nước tiểu đọng trên giường đất.
“Con cũng muốn hoa cài đầu xinh đẹp giống cô tư” Lúc đó nó trở thành đứa nhỏ xinh đẹp nhất toàn thôn.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn về phía Căn Hoa Căn Bảo đang cười tủm tỉm mà không nói gì, “Hai đứa thì muốn cái gì?”
“Con…. Bọn con có thể sao?” Bọn nó cho rằng phân gia rồi thì sẽ không có mẹ mới nữa.
“Đương nhiên, hai đứa đều đi theo mẹ, đến lúc đó năm anh chị em phải tương thân tương ái yêu thương lẫn nhau, nếu ai dám không ngoan thì đánh tét mông đứa đó”.
“Con có thể nghe Radio sao?” Căn Hoa thử thăm dò hỏi.
Nó cũng từng đi đến ký túc xá của cô tư mới biết được nguyên lai trên thế giới này còn có một cái hộp sắt pháp ra âm thanh, nó thích cái đài chất bán dẫn kia của cô tư, có thể nghe được nhiều bài hát từ trong đó nữa.
“Có thể”.
Mấy ngày nay Vệ Mạnh Hỉ vẫn luôn dạy Vệ Hồng không được nhiều chuyện đi nói lung tung, nhưng lại quên nhắc nhở tiểu nha đầu không được có cái tính thích đi đào góc tường nghe lén.
“Mẹ, bà nội mới còn muốn kêu mẹ về nhà bà ngoại vay tiền cho bác hai”.
Chắc chắn nghe cô hai ngày trước về nhà mẹ đẻ mượn tiền cho Ô Ô xem bệnh nên cảm thấy suối cô đi đây mà. Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh, con của bà là bảo bối, còn con của Vệ Mạnh Hỉ tôi là cỏ dại sao? Đúng là tưởng bở.
Vệ Mạnh Hỉ híp mắt nhìn về hướng cửa sổ, đôi mắt linh động “Con xác định nghe được là sổ tiết kiệm?”
Tiểu nhà đầu Vệ Hồng gật đầu thật mạnh, tuy rằng nó không biết đó để làm gì nhưng nghe bà nội mới với bác hai nói chuyện giống như là đồ vật quý nên hẳn là thứ tốt.
“Vậy con có thấy họ lấy cuốn sổ tiết kiệm từ chỗ nào không?”
Vệ Hồng lắc đầu, nó vóc người lùn có chút éc còn không với tới bệ cửa sổ nên không thấy họ lấy từ đâu ra “Con chỉ nghe âm thanh bà nội mới gõ tường”.
Vệ Mạnh HỈ nghe xong đã hiểu kết cấu phòng ở, lão bà kia nhất định đem giấu trong bức tường, đây là phòng đất đỏ, không phải gạch xanh. Thông thường nhà nông sống vất vả, có ý thức phòng ngừa nguy hiểm nên có mấy nhà sẽ làm mật thất nhỏ trên tường.
“Bọn họ còn nói chờ ba mới trở lại sẽ nói ba ly hôn cùng mẹ, không cần chúng ta nữa” Vệ Hồng ủy khuất, nước mắt đua nhau rơi xuống. Bọn họ thật sự ăn nhờ ở đậu như vậy quá đủ rồi, không có chỗ ở cố định thật giống bọn chó hoang, ai cũng có thể đánh chửi, muốn đuổi đi là đuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù trước đây ở tiệm cơm quốc doanh hay nhà bà ngoại trong huyện, bây giờ đến nhà bà nội mới, ai cũng không hoanh nghênh bọn họ.
Vệ Mạnh Hỉ cũng đau lòng, cô là người lớn có thể thích ứng với cảnh ngộ này nhưng còn đứa nhỏ thì sao? Bọn chúng có biết gì đâu? Từ lúc sinh ra liền không được người hoanh nghênh, không ai chào đón một nhà cô.
“Ngoan, bọn con muốn phân gia sao?”
Vệ Hồng chớp đôi mắt to ngập nước “Phân ... Phân gia, vậy thì chúng ta sẽ không có ăn”.
“Không cần lo, mẹ sẽ không để các con bị đói, phân gia chúng ta sẽ có nhà chỉ thuộc về chúng ta, có giường đất chỉ thuộc về chúng ta, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn lười nhác ngủ đến mấy giờ cũng được, trừ bỏ mẹ ra không ai được phép mắng chửi các con”.
Vệ Hồng khóc rồi lại cười, tưởng tượng hình ảnh hạnh phúc....
“Ngoan, mẹ không phải quả hồng mềm mặc cho bọn họ muốn bót là bóp, mẹ là cây xương rồng rất lợi hại, nếu bọn họ dám khi dễ chúng ta, mẹ sẽ đâm chết bọn họ”.
Đột nhiên “Phụt” một tiếng...
Là tiếng cười của Vệ Hồng với một đứa nhỏ khác. Vệ Mạnh HỈ quay đầu lại thấy tiểu Ô Ô không biết tỉnh lại lúc nào mà lúc này đang nằm mở to mắt nghe cô nói chuyện, đôi mắt to chớp chớp như có thể nghe hiểu được.
*****
Vì có Lục Quảng Mai hùng hồn nói lý lẽ đả thông tư tưởng nam nữ bình đẳng nên lúc này hai vợ chồng ông Lục không dám không cho mẹ con Vệ Mạnh Hỉ ngồi vào bàn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần Vệ Mạnh nói gì chị em Căn Hoa Vệ Hồng ăn ngấu nghiến, ăn bù cho những ngày trước đây bọn nó không ăn uống no đủ, hận không thể bưng cả tô sủi cảo lên ăn một lần.
Buổi tổi trước khi đi ngủ nghe cái loa nhỏ Vệ Hồng thuật lại chuyện phân gia, đứa nào đứa nấy nghe hưng phấn thiếu chút nữa ngủ không yên.
“Mẹ con muốn một trương giường đất, một mình ngủ trên đó cho đã” Nó còn muốn không có nước tiểu đọng trên giường đất.
“Con cũng muốn hoa cài đầu xinh đẹp giống cô tư” Lúc đó nó trở thành đứa nhỏ xinh đẹp nhất toàn thôn.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn về phía Căn Hoa Căn Bảo đang cười tủm tỉm mà không nói gì, “Hai đứa thì muốn cái gì?”
“Con…. Bọn con có thể sao?” Bọn nó cho rằng phân gia rồi thì sẽ không có mẹ mới nữa.
“Đương nhiên, hai đứa đều đi theo mẹ, đến lúc đó năm anh chị em phải tương thân tương ái yêu thương lẫn nhau, nếu ai dám không ngoan thì đánh tét mông đứa đó”.
“Con có thể nghe Radio sao?” Căn Hoa thử thăm dò hỏi.
Nó cũng từng đi đến ký túc xá của cô tư mới biết được nguyên lai trên thế giới này còn có một cái hộp sắt pháp ra âm thanh, nó thích cái đài chất bán dẫn kia của cô tư, có thể nghe được nhiều bài hát từ trong đó nữa.
“Có thể”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro