Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Lo Lắng Của Vệ...

Lão Hồ Thập Bát

2024-10-24 16:19:38

Vệ Mạnh Hỉ nhìn thấy rất đau lòng, đời trước anh rời thế gian này quá sớm nên bọn nhỏ hoàn toàn không có nhiều ký ức về cha, nhưng bây giờ ở ngay trước mặt thế này cũng không quan tâm yêu thương một chút, anh làm cha kiểu gì vậy không biết?

Hôm nay tâm trạng cô không tốt, nếu không có đứa nhỏ ở đây, cô nhất định muốn cãi nhau với anh một trận cho hả dạ.

Lục Quảng Toàn không biết vợ đang lấy dao phay băm cái gì mà tiếng vang thất thanh, thấy lu nước chỉ còn một nửa, anh lấy đòn gánh cùng thùng đi sau núi gánh nước.

“Mẹ, nhà chúng ta có phải hay không.....” Bỗng nhiên Vệ Tuyết ngoan ngoãn đi tới, bắt lấy tay cô.

“Làm sao vậy?”

Tiểu nha đầu cắn môi, đôi mắt tỏ vẻ khổ sở và lo lắng giống như giây tiếp theo phải trở về quê quán, “Nhà chúng ta không có tiền hả mẹ? Có phải chúng ta sẽ trở lại quê không?”

Vệ Mạnh Hỉ không hiểu sao nó hỏi vậy, cái gì mà về quê, rồi không có tiền?

Thì ra sự tình là thế này,

Lúc tan tầm, Vệ Tuyết được Lý Mạc Lỵ kêu tới chơi, nó đi ngang phòng trực ban vừa lúc thấy ba gọi điện thoại, nghe nói là gọi về cho bà nội ở quê.

Con nít mà, thấy cái gì mới lạ là liền trốn ngoài cửa dựng lỗ tai lên nghe cho bằng được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc đầu nghe cũng không có gì, nhưng lúc sau ba nhắc nhà bọn họ hiện tại nghèo, không có phòng ở, chỉ có thể dựng cái túp lều rơm ở tạm, em gái bệnh vẫn chưa có tiền đi khám.

Tiểu Vệ Tuyết nghĩ, nó có phòng ở mà, còn có cái giường nhỏ thuộc về riêng nó nữa! Bệnh của em gái không phải đã được trị xong rồi sao?

Kết quả ba lại nói tiếp, tình hình mỏ than giờ không tốt nên mỏ than không có phát tiền lương, chuẩn bị sa thải nhóm công nhân đến từ nông thôn. Cái này vượt quá phạm vi hiểu biết của nói, cái đầu nhỏ của nó không biết “sa thải” có nghĩa là gì.

“Ba ba trong điện thoại nói, nhà chúng ta không có gạo để nấu cơm, còn hỏi ông bà nội vay tiền”.

Vệ Mạnh HỈ thiếu chút nữa muốn phun ra máu, “Vay tiền bọn họ?”

“Dạ! Còn nói mượn tận 300 đồng!” Nó không biết đếm, nhưng biết một trăm là lớn nhất, đằng này nghe ba nói tới 300 lận.

“Mượn làm gì?”

“Nói là phí đi đường, đặt vé xe cho chúng ta trước, mua ít đồ khô, quần áo mặc, còn đi khám bệnh cho em gái, ba nói chờ ba nghỉ việc sẽ mang gia đình trở về hiếu thuận ông bà nội”.

Nói đến “hiếu thuận” nó càng ủy khuất muốn chết, “Ba nói mỗi ngày giúp ông bà nội trồng trọt, mỗi ngày phải chăm sóc bà nội, nói.... nói.... ô ô ....huhu”.

Đứa nhỏ này vừa nghe phải giúp ông bà nội trồng trọt, về lâu về dài còn phải dọn phân nước tiểu cho bà nội nằm liệt giường không đứng dậy nổi, nó sợ không dám nói tiếp nữa, dọc đường trở về đây đôi mắt cứ ứ lệ, muốn nói gì đó lại thôi. Hiện tại càng ủy khuất khóc lớn, ba ba sao lại ngốc như vậy!

Vệ Mạnh Hỉ nghẹn cười muốn điên, cô lau nước mắt cho nó, “Ba ngốc của con còn nói gì nữa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nói muốn đi làm ở công tiêu xã, muốn ông bà nội lấy tiền công tác cho ba.... Chạy công tác còn phải tốn thật nhiều tiền.... Còn nói có công tác rồi nhất định sẽ hiếu thuận, cho ông bà nội mua quần áo mới, sữa bột, mua một đống đường nữa”.

Cư nhiên đem mấy thứ mà em gái nó thích ăn nhất đi cho ông bà nội, Vệ Tuyết là người đầu tiên không thể tiếp thu được!

“Ô ô ô, mẹ nhà chúng ta có phải không có tiền ăn cơm?” Nó dụi mắt rồi kiên cường đứng thẳng lưng, “Về sau con không ăn cơm, con sẽ tiết kiệm tiền!”.

“Mẹ, chúng ta đừng trở về quê được không?” Trong nhà không có tiền, ba ba lại muốn dẫn bọn nó về quê, chẳng phải trời sẽ sập xuống sao?

Vệ Mạnh Hỉ cười haha, lau nước mắt cho nó, khó lắm cái đầu nhỏ này của nó nhớ hết mọi chuyện, “Yên tâm đi, chúng ta sẽ không quay về”.

“Sao vậy mẹ?”

“Bởi vì chúng ta không có lộ phí, tiểu nha đầu ngốc”.

Haha, tên Lục Quảng Toàn này thật sự sẽ đánh ba mẹ anh bảy tấc!

Với tính tình của vợ chồng già nhà họ Lục, nếu thẳng thắn cự tuyệt bọn họ nhất định sẽ không được, nói không chừng càng kích động bọn họ đến trực tiếp đến mỏ than khóc la um sùm. Biện pháp duy nhất có thể áp chế ngăn cản bọn họ đến đây chính là khóc than.

Tôi đây không chỉ nghèo, mà còn muốn vay tiền của ông bà, không phải ông bà luôn miệng nói “đau” nhất là con trai thứ ba tôi sao? Vậy trước tiên ông bà cho tôi mượn lộ phí, chờ tôi nghỉ việc về hầu hạ ông bà. Không chỉ đi về, tôi còn muốn bức chết ông bà đem tiền tích góp nhiều năm để chạy công tác cho tôi, bởi vì tôi chính là hiếu thuận với ông bà mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)

Số ký tự: 0