Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Ước Mơ Đi Học 1
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Mặc dù Vệ Mạnh Hỉ không ở đó chứng kiến, nhưng có thể biết được hai vợ chồng già nhất định nghe xong sợ đến mức muốn xì khói đen tại chỗ, đánh chết ông bà già đó cũng không dám cho đứa con thứ ba vay tiền trước.
Hiện tại ở đại đội đang lay hoay về vấn đề thầu đất ruộng, công cụ sản xuất cùng đất đai là ấn theo đầu người để chia, Lục Quảng Toàn là hộ khẩu nhà nước, nên không có phần của anh, nhưng năm người con đều theo mẹ, mỗi người có một phần ruộng đất.
Nếu mẹ con Vệ Mạnh Hỉ quay về thì không phải sẽ thêm miệng ăn sao, phần ruộng đất là bọn họ độc chiếm, nếu gia đình con trai thứ ba về thì họ mất trắng.
Chỉ có đứa con trai thứ ba có công tác rồi gửi tiền lương về đúng hạn thì mới gọi là con trai tốt của ông bà, chứ nghỉ việc rồi quay về quê đào rỗng bọn họ thì thực xin lỗi, anh là ai nha?
Đến nỗi lời nói của con trai thứ ba bọn họ chưa từng hoài nghi, vẫn là đứa con trai thứ ba hiếu thuận của bọn họ đâu.
Vệ Mạnh Hỉ trong lòng nói thầm, đúng là chó cắn chó không sủa, nếu Lục Quảng Toàn chơi chiêu này chắc khiến bà già kia tức chết rồi... Nhưng mà, cô thích...
Bởi vì tâm tình tốt lên nên buổi tối cô cho anh sắc mặt rạng rỡ hơn xíu, “Nè, anh không viết thư hồi âm cho “đồng học” hả?”
Lục Quảng Toàn giật mình, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, “Anh về rồi”.
“Anh nói gì vậy? Là đồng học nam hay nữ?”
Lục Quảng Toàn không muốn nói nhiều, vì căn bản không có “đồng học” nào, chỉ chỉ có thể đánh trống lãng, “Nghe nói em cùng Tiểu Hoàng học chữ?”
Thấy vợ gật đầu, anh cũng thực vui mừng, cổ vũ nói: “Nếu em muốn đọc sách thì lần sau anh ra ngoài mang về cho” Vẫn nên là biết chữ thì tốt hơn, bằng cấp cùng công việc không có quan hệ, chỉ có thể đọc nhiều sách thì mới có nhiều con đường rộng mở, có khi cũng là một loại tiêu khiển phong phú của nội tâm.
Anh chưa bao giờ khinh thường cô là người không biết chữ, càng không để ý nhiều vấn đề này, nếu cô muốn học thì anh cực lực tán thành, “Về sau mỗi tối em cứ đọc sách, việc nhà để anh làm”.
“Thiệt sao?”
“Ừ” Đọc sách không chỉ có ích cho cô mà còn làm tấm gương cho bọn nhỏ noi theo.
Vệ Mạnh Hỉ vui mừng vì danh chính ngôn thuận được miễn làm công việc nhà, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, “Mà này, sao năm trước anh không thi đại học?”
Lục Quảng Toàn là tốt nghiệp cao trung, trong kỳ thi học kỳ năm ba cao trung nghiệp anh không chỉ đứng nhất toàn huyện và thi tốt nghiệp anh được xếp hạng thứ hai toàn tỉnh, và đứng thứ nhất toàn huyện và thành phố. Bởi vì quá mức ưu tú nên danh ngạch công nhân ở mỏ than Kim Thủy liền rơi trên người tiểu tử nhà nghèo như anh.
Tuy rằng không thể thi vào đại học công nông binh nhưng anh cũng là kiểu mẫu “tri thức thay đổi vận mệnh” điển hình, Vệ Mạnh Hỉ thập phần bội phục anh.
Hai đời cô đều hâm mộ những người có học, dù có tiền giàu có, dù không ít nhân viên là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ chính quy nhưng bản thân mình lại không có học thức đi quản lý nhân viên có tri thức cao cũng khiến cô trở nên khiêm tốn và thận trọng hơn. Cô càng muốn học hỏi họ, vốn tưởng rằng đời cô cứ vậy coi như xong, ai ngờ trời cao cho cô một lần nữa cơ hội nên Vệ Mạnh Hỉ đương nhiên nắm bắt trân trọng việc học.
Đi theo Văn Phượng học chữ chỉ là bước đầu tiên, chờ mọi người quen với việc cô biết chữ thì lại nói đến chuyện đi học ở trường.
Đúng vậy, phải đi học!
Cô nhớ không lầm, hai năm trở lại đây có rất nhiều tỉnh mở lớp học ban đêm, có rất nhiều đơn vị lớn tạo sẽ thiết lập trường công nhân nghiệp dư, cô không có đơn vị cố định nên sẽ không học được trường đó, nhưng có thể học lớp bổ túc văn hóa các lớp sơ cao trung.
Đó là mô hình tuyển sinh cơ bản hơn so với các trường đại học sau này. Yêu cầu trình độ học vấn không cao, chỉ cần tốt nghiệp tiểu học thì có thể học bổ túc văn hóa sơ trung (THCS), sau khi tốt nghiệp thì học lên bổ túc cao trung (THPT), sau đó có thể thi đại học học. Ước mơ lớn nhất của cô đời trước là được vào đại học. Vì lý do này cô thường đến các trường đại học để học kế toán, rồi đến cả thư viện của trường.
Nếu một ngày nào đó có thể quang mình chính đại bước vào khuôn viên trường đại học thì thật sự hạnh phúc cỡ nào?
Trước khi không dám nghĩ, nhưng hiện tại lại có hy vọng. Mọi người nói cô thất học, nhưng rõ ràng trước 6 tuổi cô được ba thường xuyên khen là tiểu thông minh, trước giải phóng cha cô là con trai độc nhất của một đại gia tộc lớn, thường xuyên được các tư thục tiên sinh mời vào cửa dạy học nên trình độ văn hóa tuyệt đối không thấp, còn làm công nhân tạm thời ở văn phòng đường phố, phụ trách soạn thảo văn kiện này nọ nữa kìa.
Hiện tại ở đại đội đang lay hoay về vấn đề thầu đất ruộng, công cụ sản xuất cùng đất đai là ấn theo đầu người để chia, Lục Quảng Toàn là hộ khẩu nhà nước, nên không có phần của anh, nhưng năm người con đều theo mẹ, mỗi người có một phần ruộng đất.
Nếu mẹ con Vệ Mạnh Hỉ quay về thì không phải sẽ thêm miệng ăn sao, phần ruộng đất là bọn họ độc chiếm, nếu gia đình con trai thứ ba về thì họ mất trắng.
Chỉ có đứa con trai thứ ba có công tác rồi gửi tiền lương về đúng hạn thì mới gọi là con trai tốt của ông bà, chứ nghỉ việc rồi quay về quê đào rỗng bọn họ thì thực xin lỗi, anh là ai nha?
Đến nỗi lời nói của con trai thứ ba bọn họ chưa từng hoài nghi, vẫn là đứa con trai thứ ba hiếu thuận của bọn họ đâu.
Vệ Mạnh Hỉ trong lòng nói thầm, đúng là chó cắn chó không sủa, nếu Lục Quảng Toàn chơi chiêu này chắc khiến bà già kia tức chết rồi... Nhưng mà, cô thích...
Bởi vì tâm tình tốt lên nên buổi tối cô cho anh sắc mặt rạng rỡ hơn xíu, “Nè, anh không viết thư hồi âm cho “đồng học” hả?”
Lục Quảng Toàn giật mình, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, “Anh về rồi”.
“Anh nói gì vậy? Là đồng học nam hay nữ?”
Lục Quảng Toàn không muốn nói nhiều, vì căn bản không có “đồng học” nào, chỉ chỉ có thể đánh trống lãng, “Nghe nói em cùng Tiểu Hoàng học chữ?”
Thấy vợ gật đầu, anh cũng thực vui mừng, cổ vũ nói: “Nếu em muốn đọc sách thì lần sau anh ra ngoài mang về cho” Vẫn nên là biết chữ thì tốt hơn, bằng cấp cùng công việc không có quan hệ, chỉ có thể đọc nhiều sách thì mới có nhiều con đường rộng mở, có khi cũng là một loại tiêu khiển phong phú của nội tâm.
Anh chưa bao giờ khinh thường cô là người không biết chữ, càng không để ý nhiều vấn đề này, nếu cô muốn học thì anh cực lực tán thành, “Về sau mỗi tối em cứ đọc sách, việc nhà để anh làm”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiệt sao?”
“Ừ” Đọc sách không chỉ có ích cho cô mà còn làm tấm gương cho bọn nhỏ noi theo.
Vệ Mạnh Hỉ vui mừng vì danh chính ngôn thuận được miễn làm công việc nhà, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, “Mà này, sao năm trước anh không thi đại học?”
Lục Quảng Toàn là tốt nghiệp cao trung, trong kỳ thi học kỳ năm ba cao trung nghiệp anh không chỉ đứng nhất toàn huyện và thi tốt nghiệp anh được xếp hạng thứ hai toàn tỉnh, và đứng thứ nhất toàn huyện và thành phố. Bởi vì quá mức ưu tú nên danh ngạch công nhân ở mỏ than Kim Thủy liền rơi trên người tiểu tử nhà nghèo như anh.
Tuy rằng không thể thi vào đại học công nông binh nhưng anh cũng là kiểu mẫu “tri thức thay đổi vận mệnh” điển hình, Vệ Mạnh Hỉ thập phần bội phục anh.
Hai đời cô đều hâm mộ những người có học, dù có tiền giàu có, dù không ít nhân viên là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ chính quy nhưng bản thân mình lại không có học thức đi quản lý nhân viên có tri thức cao cũng khiến cô trở nên khiêm tốn và thận trọng hơn. Cô càng muốn học hỏi họ, vốn tưởng rằng đời cô cứ vậy coi như xong, ai ngờ trời cao cho cô một lần nữa cơ hội nên Vệ Mạnh Hỉ đương nhiên nắm bắt trân trọng việc học.
Đi theo Văn Phượng học chữ chỉ là bước đầu tiên, chờ mọi người quen với việc cô biết chữ thì lại nói đến chuyện đi học ở trường.
Đúng vậy, phải đi học!
Cô nhớ không lầm, hai năm trở lại đây có rất nhiều tỉnh mở lớp học ban đêm, có rất nhiều đơn vị lớn tạo sẽ thiết lập trường công nhân nghiệp dư, cô không có đơn vị cố định nên sẽ không học được trường đó, nhưng có thể học lớp bổ túc văn hóa các lớp sơ cao trung.
Đó là mô hình tuyển sinh cơ bản hơn so với các trường đại học sau này. Yêu cầu trình độ học vấn không cao, chỉ cần tốt nghiệp tiểu học thì có thể học bổ túc văn hóa sơ trung (THCS), sau khi tốt nghiệp thì học lên bổ túc cao trung (THPT), sau đó có thể thi đại học học. Ước mơ lớn nhất của cô đời trước là được vào đại học. Vì lý do này cô thường đến các trường đại học để học kế toán, rồi đến cả thư viện của trường.
Nếu một ngày nào đó có thể quang mình chính đại bước vào khuôn viên trường đại học thì thật sự hạnh phúc cỡ nào?
Trước khi không dám nghĩ, nhưng hiện tại lại có hy vọng. Mọi người nói cô thất học, nhưng rõ ràng trước 6 tuổi cô được ba thường xuyên khen là tiểu thông minh, trước giải phóng cha cô là con trai độc nhất của một đại gia tộc lớn, thường xuyên được các tư thục tiên sinh mời vào cửa dạy học nên trình độ văn hóa tuyệt đối không thấp, còn làm công nhân tạm thời ở văn phòng đường phố, phụ trách soạn thảo văn kiện này nọ nữa kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro