Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Ô Ô Tròn Một Tu...
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Lục Quảng Toàn đương nhiên không có mặt mũi uống tiếp, anh cảm thấy trong cái nhà này mình thật sự không có địa vị, bị xếp xuống cuối cùng.
Bàn ăn chưa có làm xong, toàn bộ người trong nhà phải đem đồ ăn đặt lên bệ bếp rồi đứng ăn.
Đùi gà cùng cánh gà Vệ Mạnh Hỉ không phân cho bọn nhỏ mà chặt ra luôn, để ai cũng được ăn, mỗi người một bát canh gà, tự mình bưng cơm lên ăn, thịt gà xào thơm phức đủ tất cả mọi người ăn.
Xem đi, mới tối hôm qua còn thân mật xem gà trống là bạn thân các kiểu, vừa rồi khóc hết sức khổ sở, hiện tại thì ăn đến ngon lành, nhai không ngớt miệng.
Vệ Mạnh Hỉ nhiệt tình mời mẹ con Lưu Quế Hoa nhưng họ không có đến, đa phần cuộc sống ở khu túp lều không tốt, nhà ai ăn thịt cũng là chuyện hiếm lạ, bọn họ không phải là người thích chiếm tiện nghi.
Mẹ con Vệ Mạnh Hỉ ở nhà bọn họ lâu như vậy nhưng lại thu phí vô cùng thấp, cô chạy đi tới lui ở thành phố, Lưu Quế Hoa còn giúp cô giữ bọn nhỏ, nấu cơm cho bọn chúng ăn. Vệ Mạnh Hỉ biết cô làm người thư thế nào, trong cuộc sống này cũng phải có qua lại thì mới hòa thuận lâu dài được, Vệ Mạnh Hỉ cũng không keo kiệt, cô múc hai chén thịt gà rồi kêu Vệ Đông Căn Bảo đưa qua cho, dạy hai đứa nói là do dì và anh Kiến Quân ăn, cảm ơn dì đã chiếu cố.
“Không cho được đồ ăn thì đừng có trở về, trên đường không được trộm ăn vụng khối nào đó”.
Hai đứa gật đầu như trống bỏi, còn phải trở về ăn tiếp thịt gà nên hai đứa chạy nhanh hơn thỏ.
Tất nhiên Vệ Mạnh Hỉ quan sát toàn bộ sắc mặt của Lục Quảng Toàn, nghe cô nói nguyên do cho đồ ăn chị Quế Hoa, lông mày của anh cũng chưa động chút nào, có thể cho thấy anh không phải giống như người ngoài nói keo kiệt, anh hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Đúng là ba người thành hổ, nhiều mồm kiếm tiền (nhiều người nói sẽ trở thành tin đồn và mọi người tin là sự thật).
Sau bữa tối Vệ Mạnh Hỉ vô cùng mệt mỏi, vì mấy ngày nay cô lo dựng lều, bây giờ mọi việc cuối cùng đã xong, cô cảm thấy mệt mỏi, đau lưng, thậm chí cả bụng dưới, dường như bị đau....
Thấy cô đưa tay đấm lưng, Căn Hoa lộc cộc buông chén đũa xuống, “Ba, ba sẽ giúp mẹ rửa bát đúng không?”
Lục Quảng Toàn: “.................”
“Rửa chén đơn giản, ba nhất định sẽ làm được a”.
Thấy anh không nhúc nhích, Vệ Đông thô giọng nói: “Không phải không biết rửa chén chứ, rửa chén là chuyện đơn giản mà, ông là người lớn mà không biết sao?”
Vệ Mạnh nghẹn cười đến đau bụng, cái này gọi là gì nhỉ? Người khác là ngược hướng mang oa, nhà bọn cô là ngược hướng mang ba.
Vệ Mạnh Hỉ không sợ anh không làm, chỉ sợ anh không muốn làm, ai trời sinh mà muốn làm việc nhà đâu? Nhàn rỗi không có việc gì làm cô biến từ trong túi ra một dây buộc tóc màu đỏ, vuốt ve mấy sợ tóc vàng hoe của tiểu Ô Ô một hồi liền buộc thành bím tóc lỏng lẻo.
“Hôm nay là sinh nhật một tuổi, Ô Ô của chúng ta chính thức được một tuổi nha”.
“Sinh nhật em gái hả?” Bốn đứa lớn hét lên, lém lỉnh hỏi mẹ sao không nói cho bọn nó sớm, bọn nó còn chưa hát bài chúc mừng sinh nhật đâu.
Vệ Mạnh Hỉ không thể ngủ liền vào ban đêm được, còn phải kể chuyện cho bọn nó, trong chuyện những con vật nhỏ có thể tổ chức sinh nhật một năm một lần, có thể ăn bánh kem, mặc quần áo mới và hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Ngoan, năm nay không có điều kiện, chờ sang năm mẹ cố gắng cho các con ăn bánh sinh nhật”.
Buổi tối không có giường nên trải một lớp rơm rạ xuống nằm đỡ, Đối với bọn nhỏ, khó khăn lắm mới có hai gian nhà thuộc về bọn họ, cho dù ngủ ở sàn nhà còn đỡ hơn ngủ ở thôn Thái Hoa Câu, đây là là hương vị hạnh phúc.
Lúc bọn nhỏ cất tiếng ngáy, Lục Quảng Toàn đã rửa xong nồi chén đũa, quét tước xong hai gian phòng và một mảnh sân nhỏ, còn đi ra phía sau đổ đầy lu nước lớn, xong xuôi anh mới chuẩn bị trở về ký túc xá.
Bởi vì thực rõ ràng trong “ngôi nhà” này không có chỗ cho anh ngủ, nhìn đi hai con trai ngủ ở vị trí phía ngoài cùng như thần giữ cửa, đem mẹ chúng nó đẩy vào chính giữa. Anh mà dám vào không chừng đêm nay hai cha con trở mặt nhau...
Sinh nhật một tuổi, trẻ con nhà khác dù thế nào cũng có cái trống bỏi, Vệ Mạnh Hỉ tìm nửa ngày tìm nửa ngày cũng không thấy bán, tạm thời thiếu con bé trước, qua mấy ngày lại vào thành mua sau. Tất nhiên sinh nhật năm nay của bốn đứa lớn đã bị bỏ lỡ, cô phải mua quà bù đắp cho bọn chúng.
Trước đây cô không có ăn sinh nhật, nhưng bây giờ thì khác, không cần mua quà sinh nhật chỉ cần ăn ngon là được, nhưng loại nghi thức tặng quà này khiến bọn nhỏ cảm thấy mình được mẹ quan tâm và nhớ đến đúng không?
Lục Quảng Toàn có lẽ cũng bị cảm xúc hạnh phúc của đứa nhỏ ảnh hưởng, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, “Này đưa cho đứa nhỏ”.
Chiếc khăn tay rất sạch sẽ, không giống như loại đồ dùng của một công nhân đào than đá, được xếp gọn gàng, bên trong là sợi bạc hình con cừu nhỏ bằng đầu ngón tay, tai nhọn, miệng hình bán nguyệt và đôi mắt to, hai chiếc sừng nhỏ và một chiếc đuôi ngắn sống động như thật.
Bàn ăn chưa có làm xong, toàn bộ người trong nhà phải đem đồ ăn đặt lên bệ bếp rồi đứng ăn.
Đùi gà cùng cánh gà Vệ Mạnh Hỉ không phân cho bọn nhỏ mà chặt ra luôn, để ai cũng được ăn, mỗi người một bát canh gà, tự mình bưng cơm lên ăn, thịt gà xào thơm phức đủ tất cả mọi người ăn.
Xem đi, mới tối hôm qua còn thân mật xem gà trống là bạn thân các kiểu, vừa rồi khóc hết sức khổ sở, hiện tại thì ăn đến ngon lành, nhai không ngớt miệng.
Vệ Mạnh Hỉ nhiệt tình mời mẹ con Lưu Quế Hoa nhưng họ không có đến, đa phần cuộc sống ở khu túp lều không tốt, nhà ai ăn thịt cũng là chuyện hiếm lạ, bọn họ không phải là người thích chiếm tiện nghi.
Mẹ con Vệ Mạnh Hỉ ở nhà bọn họ lâu như vậy nhưng lại thu phí vô cùng thấp, cô chạy đi tới lui ở thành phố, Lưu Quế Hoa còn giúp cô giữ bọn nhỏ, nấu cơm cho bọn chúng ăn. Vệ Mạnh Hỉ biết cô làm người thư thế nào, trong cuộc sống này cũng phải có qua lại thì mới hòa thuận lâu dài được, Vệ Mạnh Hỉ cũng không keo kiệt, cô múc hai chén thịt gà rồi kêu Vệ Đông Căn Bảo đưa qua cho, dạy hai đứa nói là do dì và anh Kiến Quân ăn, cảm ơn dì đã chiếu cố.
“Không cho được đồ ăn thì đừng có trở về, trên đường không được trộm ăn vụng khối nào đó”.
Hai đứa gật đầu như trống bỏi, còn phải trở về ăn tiếp thịt gà nên hai đứa chạy nhanh hơn thỏ.
Tất nhiên Vệ Mạnh Hỉ quan sát toàn bộ sắc mặt của Lục Quảng Toàn, nghe cô nói nguyên do cho đồ ăn chị Quế Hoa, lông mày của anh cũng chưa động chút nào, có thể cho thấy anh không phải giống như người ngoài nói keo kiệt, anh hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Đúng là ba người thành hổ, nhiều mồm kiếm tiền (nhiều người nói sẽ trở thành tin đồn và mọi người tin là sự thật).
Sau bữa tối Vệ Mạnh Hỉ vô cùng mệt mỏi, vì mấy ngày nay cô lo dựng lều, bây giờ mọi việc cuối cùng đã xong, cô cảm thấy mệt mỏi, đau lưng, thậm chí cả bụng dưới, dường như bị đau....
Thấy cô đưa tay đấm lưng, Căn Hoa lộc cộc buông chén đũa xuống, “Ba, ba sẽ giúp mẹ rửa bát đúng không?”
Lục Quảng Toàn: “.................”
“Rửa chén đơn giản, ba nhất định sẽ làm được a”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy anh không nhúc nhích, Vệ Đông thô giọng nói: “Không phải không biết rửa chén chứ, rửa chén là chuyện đơn giản mà, ông là người lớn mà không biết sao?”
Vệ Mạnh nghẹn cười đến đau bụng, cái này gọi là gì nhỉ? Người khác là ngược hướng mang oa, nhà bọn cô là ngược hướng mang ba.
Vệ Mạnh Hỉ không sợ anh không làm, chỉ sợ anh không muốn làm, ai trời sinh mà muốn làm việc nhà đâu? Nhàn rỗi không có việc gì làm cô biến từ trong túi ra một dây buộc tóc màu đỏ, vuốt ve mấy sợ tóc vàng hoe của tiểu Ô Ô một hồi liền buộc thành bím tóc lỏng lẻo.
“Hôm nay là sinh nhật một tuổi, Ô Ô của chúng ta chính thức được một tuổi nha”.
“Sinh nhật em gái hả?” Bốn đứa lớn hét lên, lém lỉnh hỏi mẹ sao không nói cho bọn nó sớm, bọn nó còn chưa hát bài chúc mừng sinh nhật đâu.
Vệ Mạnh Hỉ không thể ngủ liền vào ban đêm được, còn phải kể chuyện cho bọn nó, trong chuyện những con vật nhỏ có thể tổ chức sinh nhật một năm một lần, có thể ăn bánh kem, mặc quần áo mới và hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Ngoan, năm nay không có điều kiện, chờ sang năm mẹ cố gắng cho các con ăn bánh sinh nhật”.
Buổi tối không có giường nên trải một lớp rơm rạ xuống nằm đỡ, Đối với bọn nhỏ, khó khăn lắm mới có hai gian nhà thuộc về bọn họ, cho dù ngủ ở sàn nhà còn đỡ hơn ngủ ở thôn Thái Hoa Câu, đây là là hương vị hạnh phúc.
Lúc bọn nhỏ cất tiếng ngáy, Lục Quảng Toàn đã rửa xong nồi chén đũa, quét tước xong hai gian phòng và một mảnh sân nhỏ, còn đi ra phía sau đổ đầy lu nước lớn, xong xuôi anh mới chuẩn bị trở về ký túc xá.
Bởi vì thực rõ ràng trong “ngôi nhà” này không có chỗ cho anh ngủ, nhìn đi hai con trai ngủ ở vị trí phía ngoài cùng như thần giữ cửa, đem mẹ chúng nó đẩy vào chính giữa. Anh mà dám vào không chừng đêm nay hai cha con trở mặt nhau...
Sinh nhật một tuổi, trẻ con nhà khác dù thế nào cũng có cái trống bỏi, Vệ Mạnh Hỉ tìm nửa ngày tìm nửa ngày cũng không thấy bán, tạm thời thiếu con bé trước, qua mấy ngày lại vào thành mua sau. Tất nhiên sinh nhật năm nay của bốn đứa lớn đã bị bỏ lỡ, cô phải mua quà bù đắp cho bọn chúng.
Trước đây cô không có ăn sinh nhật, nhưng bây giờ thì khác, không cần mua quà sinh nhật chỉ cần ăn ngon là được, nhưng loại nghi thức tặng quà này khiến bọn nhỏ cảm thấy mình được mẹ quan tâm và nhớ đến đúng không?
Lục Quảng Toàn có lẽ cũng bị cảm xúc hạnh phúc của đứa nhỏ ảnh hưởng, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, “Này đưa cho đứa nhỏ”.
Chiếc khăn tay rất sạch sẽ, không giống như loại đồ dùng của một công nhân đào than đá, được xếp gọn gàng, bên trong là sợi bạc hình con cừu nhỏ bằng đầu ngón tay, tai nhọn, miệng hình bán nguyệt và đôi mắt to, hai chiếc sừng nhỏ và một chiếc đuôi ngắn sống động như thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro