Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Sinh Ý Tới Cửa
Lão Hồ Thập Bát
2024-10-24 16:19:38
Tiểu Ô Ô chính là cừu nhỏ.
Vòng tay và vòng cổ bạc hết sức bắt mắt, sợ đứa nhỏ đeo sẽ không an toàn.
Chưa kể, Vệ Mạnh Hỉ còn hơi ngạc nhiên, nhìn hình dáng có vẻ dùng đầu bạc to nung rồi đánh ra, từ nửa tháng trước cô cũng muốn làm một món quà như vậy cho con gái, cô đã đến mấy cửa hàng nhưng có chỗ giá quá đắt hoặc giá hợp lý nhưng không hợp như mong muốn.
Cô đã tìm một sợi chỉ đỏ vào đeo vào cổ cho con gái. Gắn phụ kiện nhỏ lên xung quanh, đồ vật không có góc cạnh, bỏ trong áo không cần lo lắng bị thương làn da.
“Làm sao em biết được bài hát sinh nhật?”
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, xíu nữa bị lộ tẩy rồi, “Tôi nghe trên radio đó, chiếc đài mà Quảng Mai mang về thật dễ nghe, nó phát tin tức không chỉ trong nước, còn có nói về nước ngoài!”
Lục Quảng Toàn không còn lời gì để nói, trầm mặc một lúc, “Tiền còn đủ không?”
Không chỉ dựng lên cái phòng có cửa sổ sáng sủa, nồi bồn gáo chén được đặt mua đầy đủ, ngay cả dầu, muối, tương, dấm, trà cũng mua không ít, cũng không biết cô chạy đi đến bao nhiêu nơi, tiêu hết bao nhiêu tiền.
Vệ Mạnh Hỉ cao hứng, “Không đủ, nếu hết anh có thể cho thêm sao?”
“Được, ngày 15 hàng tháng sẽ phát lương, nếu rơi vào cuối tuần thì bị dời ngày, em lấy thẻ công tác của anh đi phòng tài vụ lãnh. Đây cầm lấy..... nhớ để dành một ít cho....”
Vệ Mạnh Hỉ đoán rằng anh muốn nói là “Để dành một ít cho cha mẹ”
Vẫn muốn gửi tiền về Thái Hoa Câu? Đúng rồi, thân là con trai phải có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nếu thật sự vì lời của vợ mà ngừng đưa tiền cho hai lão già thì trong lòng nhất định sẽ khó chịu, bản thân Vệ Mạnh Hỉ cũng có con trai.
Tuy nhiên đó là xuất phát từ đạo nghĩa thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng là chuyện của anh, nghĩ đưa tiền? Xin lỗi à, một phân cũng đừng nghĩ.
Nếu hai lão già bị bệnh, anh muốn hiếu thuận, bản thân trở về trước giường đoan nước phân nước tiểu thì Vệ Mạnh Hỉ không ý kiến, duy chuyện đưa tiền là không được, bởi vì hiện tại gia đình nhỏ này thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay sinh nhật đứa nhỏ nên Vệ Mạnh Hỉ cũng không muốn cùng anh bẻ xả, chỉ là ngoài miệng giả bộ như nghe không hiểu rồi gật gật đầu, “Được rồi, anh nhanh về ký túc xá đi, trời tối đi đường chậm chút”.
Lục Quảng Toàn vừa đi tới cửa, vốn dĩ đã ngủ Căn Bảo bỗng nhiên thốt lên “Ba mấy ngày nữa nhớ đến giúp mẹ gánh nước nha”.
“Ba ba, chúng con chưa có giường ngủ, ba giúp chúng con mua cây gỗ a” Căn Hoa cũng bò dậy, thần thái sáng ngời nhìn anh, “Cần rất nhiều gỗ mới đủ cho chúng con mỗi người một chiếc giường nga”.
Thật là hai đứa nhỏ lanh lợi, không uổng công hôm nay ăn thịt con gà trống lớn.
Cửa sổ nhà mới của Vệ Mạnh Hỉ không tính toán dán sách báo, đi ra chợ đen bấm bụng cắt hai mét vải về làm màn, tất cả là màu vàng nhạt có họa tiết hoa nhỏ, treo lên rồi kéo tới lui phảng phất cho người ta thấy được mùa xuân, trong phòng sáng sủa không cần bật đèn.
Bàn nhỏ cùng băng ghế là mua của thợ trang trí, không cần quá cao cấp, miễn sao ngồi được là được, cho nên hết thảy tất cả đang trong phạm vi phí tổn thấp nhất.
Thật ra trên núi có gỗ nhưng Vệ Mạnh Hỉ không có nhân lực, không có công cụ, lại là tài sản chung nên chỉ biết nhìn rồi thở dài.
Cung sư phó tận dụng thời gian được nghỉ đến hai lần để làm nhưng không có gỗ, lại không nỡ thúc giục phụ nữ và trẻ nhỏ trong nhà, bèn quay lại nói với Lục Quảng Toàn, cũng không biết tận dụng mối quan hệ ở đâu, từ xưởng gia công mua được một đống tấm ván gỗ chất lượng không tồi đến.
Cung sư phó là sư phụ có kinh nghiệm nhiều năm, có cả một bộ công cụ làm mộc, mỗi ngày có thời gian là vác gương gỗ tới, ở trong phòng đo đạc, so tới so lui một hồi phác họa các kiểu, cưa gỗ, đánh đánh khoảng nửa tháng sau làm ra hai chiếc giường tầng.
Do không gian hạn chế nên hai chiếc giường là phiên bản thu nhỏ, chiều dài khoảng 1,2m, chiều rộng 1m, xung quan giường còn có lan can và thang nhỏ để leo lên xuống.
Bốn chiếc giường mới tinh, còn thơm mùi gỗ được ra lò vừa đặt vào trong nhà đã lập tức xây xôn xao ở khu vực túp lều.
Nhóm đứa nhỏ ở khu túp lều vừa nhìn thấy chiếc giường nhỏ xinh tượng trưng cho không gian riêng và tự do là về đến nhà nháo với bố mẹ muốn một chiếc giường tầng, các phụ huynh không còn biện pháp nào khác đành phải nhờ Vệ Mạnh Hỉ giúp đỡ, mỗi người trả mười đồng phí tổn, cắn răng trả tiền, haixx cứ đánh một chiếc đi.
Cung sư phó cho rằng bản thân hạ giếng đào than rồi nghề mộc này để vào một xó, ai biết Tiểu Vệ giúp anh kiếm được vài “mối làm ăn”.
Sau khi tan làm, có thời gian anh tới làm một chút, một tháng cũng có thể kiếm được ba bốn chục đồng, còn cao hơn tiền lương hiện tại, nói xem sao anh không cao hứng được?
Thấy nơi này của Tiểu Vệ còn dư vật liệu, tuy rằng nhỏ nhỏ một ít nhưng chất lượng khá tốt, anh lại khéo tay, vài đường đã làm thành một chiếc giường nhỏ.
Vòng tay và vòng cổ bạc hết sức bắt mắt, sợ đứa nhỏ đeo sẽ không an toàn.
Chưa kể, Vệ Mạnh Hỉ còn hơi ngạc nhiên, nhìn hình dáng có vẻ dùng đầu bạc to nung rồi đánh ra, từ nửa tháng trước cô cũng muốn làm một món quà như vậy cho con gái, cô đã đến mấy cửa hàng nhưng có chỗ giá quá đắt hoặc giá hợp lý nhưng không hợp như mong muốn.
Cô đã tìm một sợi chỉ đỏ vào đeo vào cổ cho con gái. Gắn phụ kiện nhỏ lên xung quanh, đồ vật không có góc cạnh, bỏ trong áo không cần lo lắng bị thương làn da.
“Làm sao em biết được bài hát sinh nhật?”
Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, xíu nữa bị lộ tẩy rồi, “Tôi nghe trên radio đó, chiếc đài mà Quảng Mai mang về thật dễ nghe, nó phát tin tức không chỉ trong nước, còn có nói về nước ngoài!”
Lục Quảng Toàn không còn lời gì để nói, trầm mặc một lúc, “Tiền còn đủ không?”
Không chỉ dựng lên cái phòng có cửa sổ sáng sủa, nồi bồn gáo chén được đặt mua đầy đủ, ngay cả dầu, muối, tương, dấm, trà cũng mua không ít, cũng không biết cô chạy đi đến bao nhiêu nơi, tiêu hết bao nhiêu tiền.
Vệ Mạnh Hỉ cao hứng, “Không đủ, nếu hết anh có thể cho thêm sao?”
“Được, ngày 15 hàng tháng sẽ phát lương, nếu rơi vào cuối tuần thì bị dời ngày, em lấy thẻ công tác của anh đi phòng tài vụ lãnh. Đây cầm lấy..... nhớ để dành một ít cho....”
Vệ Mạnh Hỉ đoán rằng anh muốn nói là “Để dành một ít cho cha mẹ”
Vẫn muốn gửi tiền về Thái Hoa Câu? Đúng rồi, thân là con trai phải có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nếu thật sự vì lời của vợ mà ngừng đưa tiền cho hai lão già thì trong lòng nhất định sẽ khó chịu, bản thân Vệ Mạnh Hỉ cũng có con trai.
Tuy nhiên đó là xuất phát từ đạo nghĩa thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng là chuyện của anh, nghĩ đưa tiền? Xin lỗi à, một phân cũng đừng nghĩ.
Nếu hai lão già bị bệnh, anh muốn hiếu thuận, bản thân trở về trước giường đoan nước phân nước tiểu thì Vệ Mạnh Hỉ không ý kiến, duy chuyện đưa tiền là không được, bởi vì hiện tại gia đình nhỏ này thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay sinh nhật đứa nhỏ nên Vệ Mạnh Hỉ cũng không muốn cùng anh bẻ xả, chỉ là ngoài miệng giả bộ như nghe không hiểu rồi gật gật đầu, “Được rồi, anh nhanh về ký túc xá đi, trời tối đi đường chậm chút”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Quảng Toàn vừa đi tới cửa, vốn dĩ đã ngủ Căn Bảo bỗng nhiên thốt lên “Ba mấy ngày nữa nhớ đến giúp mẹ gánh nước nha”.
“Ba ba, chúng con chưa có giường ngủ, ba giúp chúng con mua cây gỗ a” Căn Hoa cũng bò dậy, thần thái sáng ngời nhìn anh, “Cần rất nhiều gỗ mới đủ cho chúng con mỗi người một chiếc giường nga”.
Thật là hai đứa nhỏ lanh lợi, không uổng công hôm nay ăn thịt con gà trống lớn.
Cửa sổ nhà mới của Vệ Mạnh Hỉ không tính toán dán sách báo, đi ra chợ đen bấm bụng cắt hai mét vải về làm màn, tất cả là màu vàng nhạt có họa tiết hoa nhỏ, treo lên rồi kéo tới lui phảng phất cho người ta thấy được mùa xuân, trong phòng sáng sủa không cần bật đèn.
Bàn nhỏ cùng băng ghế là mua của thợ trang trí, không cần quá cao cấp, miễn sao ngồi được là được, cho nên hết thảy tất cả đang trong phạm vi phí tổn thấp nhất.
Thật ra trên núi có gỗ nhưng Vệ Mạnh Hỉ không có nhân lực, không có công cụ, lại là tài sản chung nên chỉ biết nhìn rồi thở dài.
Cung sư phó tận dụng thời gian được nghỉ đến hai lần để làm nhưng không có gỗ, lại không nỡ thúc giục phụ nữ và trẻ nhỏ trong nhà, bèn quay lại nói với Lục Quảng Toàn, cũng không biết tận dụng mối quan hệ ở đâu, từ xưởng gia công mua được một đống tấm ván gỗ chất lượng không tồi đến.
Cung sư phó là sư phụ có kinh nghiệm nhiều năm, có cả một bộ công cụ làm mộc, mỗi ngày có thời gian là vác gương gỗ tới, ở trong phòng đo đạc, so tới so lui một hồi phác họa các kiểu, cưa gỗ, đánh đánh khoảng nửa tháng sau làm ra hai chiếc giường tầng.
Do không gian hạn chế nên hai chiếc giường là phiên bản thu nhỏ, chiều dài khoảng 1,2m, chiều rộng 1m, xung quan giường còn có lan can và thang nhỏ để leo lên xuống.
Bốn chiếc giường mới tinh, còn thơm mùi gỗ được ra lò vừa đặt vào trong nhà đã lập tức xây xôn xao ở khu vực túp lều.
Nhóm đứa nhỏ ở khu túp lều vừa nhìn thấy chiếc giường nhỏ xinh tượng trưng cho không gian riêng và tự do là về đến nhà nháo với bố mẹ muốn một chiếc giường tầng, các phụ huynh không còn biện pháp nào khác đành phải nhờ Vệ Mạnh Hỉ giúp đỡ, mỗi người trả mười đồng phí tổn, cắn răng trả tiền, haixx cứ đánh một chiếc đi.
Cung sư phó cho rằng bản thân hạ giếng đào than rồi nghề mộc này để vào một xó, ai biết Tiểu Vệ giúp anh kiếm được vài “mối làm ăn”.
Sau khi tan làm, có thời gian anh tới làm một chút, một tháng cũng có thể kiếm được ba bốn chục đồng, còn cao hơn tiền lương hiện tại, nói xem sao anh không cao hứng được?
Thấy nơi này của Tiểu Vệ còn dư vật liệu, tuy rằng nhỏ nhỏ một ít nhưng chất lượng khá tốt, anh lại khéo tay, vài đường đã làm thành một chiếc giường nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro