Bữa Cơm Măng Mù...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Qua Duyệt mới có sáu tuổi, thân thể nhỏ xíu, mái tóc khô xơ bù xù như rơm rạ, mặt mũi thì lấm lem, không biết đã bao lâu rồi chưa được tắm rửa sạch sẽ…
Nghĩ lại cũng đúng, bản thân Qua Uyên thô bạo như vậy, tất nhiên sẽ không thể chăm sóc cho cô bé một cách chu đáo.
“Bình thường em hung dữ với chị như vậy, suốt ngày cứ hừ đi hừ lại. Sao lúc có người thật sự bắt nạt em, em lại trốn dưới chân tường như con chuột nhỏ vậy? Không biết đánh lại sao?” Diệp Uyển Thanh không nhịn được, tức giận véo véo mặt Qua Duyệt.
Cô muốn làm như vậy lâu lắm rồi, nhưng đứa nhỏ này ăn đồ do cô làm mà lại không cho cô chút sắc mặt tốt nào.
Qua Duyệt quay đầu tránh đi, có chút bướng bỉnh nói: “Ngày hôm qua tôi không có hừ.”
“Ồ, vậy chị phải cảm ơn em rồi?” Diệp Uyển Thanh đứng dậy, vươn tay về phía cô bé: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào. Nếu không anh trai em chờ lâu sẽ rất sốt ruột đấy.”
Qua Duyệt ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Diệp Uyển Thanh trong vài giây, rồi dè dặt đặt bàn tay vô cùng bẩn của mình vào lòng bàn tay cô. Diệp Uyển Thanh chợt nhớ tới lúc mình ôm một con mèo hoang, trong lòng cảm thấy cô bé giống như một con mèo hoang đáng thương đang chờ được người khác chăm sóc bảo vệ cẩn thận.
Cô bé chỉ là một tiểu nha đầu!
Diệp Uyển Thanh mím môi cười, dẫn cô bé bước vào sân nhỏ.
Đi được mấy bước, Qua Duyệt đột nhiên khẽ kéo tay Diệp Uyển Thanh, cả hai dừng lại.
“Sao vậy?” Diệp Uyển Thanh quay sang nhìn cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Qua Duyệt xụ xuống, nghiêm túc chỉnh: “Vừa nãy chị nói ‘thả’ Qua Uyên là không đúng, anh của em không phải là chó.”
Diệp Uyển Thanh không nhịn được “phì” một tiếng phá lên cười.
***
Trong nhà họ Qua.
Nhìn thấy Diệp Uyển Thanh dẫn Qua Duyệt vô cùng bẩn trở về, ánh mắt Qua Uyên trầm xuống, nhưng cũng không hỏi gì cả.
Anh nói với Diệp Uyển Thanh: “Cơm nấu xong rồi.”
“Được, tôi đi nấu đồ ăn ngay.”
Đã đến mùa ăn ‘măng mùa xuân’. Những cây măng Qua Uyên mang về vẫn chưa kịp ăn. Diệp Uyển Thanh nhớ đến việc thưởng cho anh, cũng muốn nấu cho đứa nhỏ kia chút đồ ăn ngon nên có đặc biệt chú ý đến măng mùa xuân.
Có nhiều cách để ăn măng mùa xuân, không chỉ có ăn mặn, ăn chay cũng rất phù hợp. Các phương pháp như xào, chiên, nấu, nướng, hầm cách thủy đều có thể áp dụng...
Qua Uyên mang về rất nhiều măng mùa xuân. Diệp Uyển Thanh định dùng một cây nấu thành ba món.
Trước khi cô về, Qua Uyên đã sơ chế gà và chặt thành từng miếng. Đầu tiên cô luộc gà, áp chảo dầu cho thơm rồi cho vào nồi, sau đó bóc vỏ măng mùa xuân rồi cắt gốc măng thành những sợi dài, nấu với thịt gà thành một nồi canh.
Các nguyên liệu nấu ăn đều là cây nhà lá vườn, Diệp Uyển Thanh đốt lửa lên, đun liu riu để hầm cách thủy. Khi măng mùa xuân đã ngấm hết tinh hoa của canh gà, hương vị chắc chắn sẽ đậm đà đến khó tin, khiến người ta ăn hết chén này đến chén khác.
Phần giữa của măng mùa xuân rất chắc và căng mọng, ăn tương đối giòn. Diệp Uyển Thanh dùng dao cắt thành từng sợi nhỏ rồi để riêng ra một bên.
Cô xẻo ra một miếng thịt ba rọi nhỏ, thái mỏng rồi chiên trong chảo dầu, khi dậy mùi thơm thì cho măng đã cắt nhỏ vào, một mùi thơm hấp dẫn tràn ngập khoang mũi.
Diệp Uyển Thanh cho thêm lá tỏi và một ít muối, không cần nêm nhiều gia vị, mùi thơm của thịt ba rọi hun khói và độ giòn của măng vô cùng thấm đượm.
Trong lúc nấu ăn, đôi khi phải chú ý đến một chữ “tươi mới”.
Bộ phận tinh túy nhất của măng là phần ngọn, đây là phần măng tươi và ngon nhất. Ít như vậy thì không thể dùng để xào các món khác, vậy nên cô cho một ít trứng vào, độ mềm của trứng và vị ngon của ngọn măng hòa quyện với nhau ngon lành vô cùng, hương vị rất ổn.
Qua Duyệt mới có sáu tuổi, thân thể nhỏ xíu, mái tóc khô xơ bù xù như rơm rạ, mặt mũi thì lấm lem, không biết đã bao lâu rồi chưa được tắm rửa sạch sẽ…
Nghĩ lại cũng đúng, bản thân Qua Uyên thô bạo như vậy, tất nhiên sẽ không thể chăm sóc cho cô bé một cách chu đáo.
“Bình thường em hung dữ với chị như vậy, suốt ngày cứ hừ đi hừ lại. Sao lúc có người thật sự bắt nạt em, em lại trốn dưới chân tường như con chuột nhỏ vậy? Không biết đánh lại sao?” Diệp Uyển Thanh không nhịn được, tức giận véo véo mặt Qua Duyệt.
Cô muốn làm như vậy lâu lắm rồi, nhưng đứa nhỏ này ăn đồ do cô làm mà lại không cho cô chút sắc mặt tốt nào.
Qua Duyệt quay đầu tránh đi, có chút bướng bỉnh nói: “Ngày hôm qua tôi không có hừ.”
“Ồ, vậy chị phải cảm ơn em rồi?” Diệp Uyển Thanh đứng dậy, vươn tay về phía cô bé: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào. Nếu không anh trai em chờ lâu sẽ rất sốt ruột đấy.”
Qua Duyệt ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Diệp Uyển Thanh trong vài giây, rồi dè dặt đặt bàn tay vô cùng bẩn của mình vào lòng bàn tay cô. Diệp Uyển Thanh chợt nhớ tới lúc mình ôm một con mèo hoang, trong lòng cảm thấy cô bé giống như một con mèo hoang đáng thương đang chờ được người khác chăm sóc bảo vệ cẩn thận.
Cô bé chỉ là một tiểu nha đầu!
Diệp Uyển Thanh mím môi cười, dẫn cô bé bước vào sân nhỏ.
Đi được mấy bước, Qua Duyệt đột nhiên khẽ kéo tay Diệp Uyển Thanh, cả hai dừng lại.
“Sao vậy?” Diệp Uyển Thanh quay sang nhìn cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Qua Duyệt xụ xuống, nghiêm túc chỉnh: “Vừa nãy chị nói ‘thả’ Qua Uyên là không đúng, anh của em không phải là chó.”
Diệp Uyển Thanh không nhịn được “phì” một tiếng phá lên cười.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà họ Qua.
Nhìn thấy Diệp Uyển Thanh dẫn Qua Duyệt vô cùng bẩn trở về, ánh mắt Qua Uyên trầm xuống, nhưng cũng không hỏi gì cả.
Anh nói với Diệp Uyển Thanh: “Cơm nấu xong rồi.”
“Được, tôi đi nấu đồ ăn ngay.”
Đã đến mùa ăn ‘măng mùa xuân’. Những cây măng Qua Uyên mang về vẫn chưa kịp ăn. Diệp Uyển Thanh nhớ đến việc thưởng cho anh, cũng muốn nấu cho đứa nhỏ kia chút đồ ăn ngon nên có đặc biệt chú ý đến măng mùa xuân.
Có nhiều cách để ăn măng mùa xuân, không chỉ có ăn mặn, ăn chay cũng rất phù hợp. Các phương pháp như xào, chiên, nấu, nướng, hầm cách thủy đều có thể áp dụng...
Qua Uyên mang về rất nhiều măng mùa xuân. Diệp Uyển Thanh định dùng một cây nấu thành ba món.
Trước khi cô về, Qua Uyên đã sơ chế gà và chặt thành từng miếng. Đầu tiên cô luộc gà, áp chảo dầu cho thơm rồi cho vào nồi, sau đó bóc vỏ măng mùa xuân rồi cắt gốc măng thành những sợi dài, nấu với thịt gà thành một nồi canh.
Các nguyên liệu nấu ăn đều là cây nhà lá vườn, Diệp Uyển Thanh đốt lửa lên, đun liu riu để hầm cách thủy. Khi măng mùa xuân đã ngấm hết tinh hoa của canh gà, hương vị chắc chắn sẽ đậm đà đến khó tin, khiến người ta ăn hết chén này đến chén khác.
Phần giữa của măng mùa xuân rất chắc và căng mọng, ăn tương đối giòn. Diệp Uyển Thanh dùng dao cắt thành từng sợi nhỏ rồi để riêng ra một bên.
Cô xẻo ra một miếng thịt ba rọi nhỏ, thái mỏng rồi chiên trong chảo dầu, khi dậy mùi thơm thì cho măng đã cắt nhỏ vào, một mùi thơm hấp dẫn tràn ngập khoang mũi.
Diệp Uyển Thanh cho thêm lá tỏi và một ít muối, không cần nêm nhiều gia vị, mùi thơm của thịt ba rọi hun khói và độ giòn của măng vô cùng thấm đượm.
Trong lúc nấu ăn, đôi khi phải chú ý đến một chữ “tươi mới”.
Bộ phận tinh túy nhất của măng là phần ngọn, đây là phần măng tươi và ngon nhất. Ít như vậy thì không thể dùng để xào các món khác, vậy nên cô cho một ít trứng vào, độ mềm của trứng và vị ngon của ngọn măng hòa quyện với nhau ngon lành vô cùng, hương vị rất ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro