Cô Bé Còn Nhỏ N...
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Lúc gần đến nhà Qua Uyên, Diệp Uyển Thanh nhìn thấy một hiệu thuốc nhỏ nên muốn ghé qua mua một số nguyên liệu khác để làm món nước ô mai. Nghĩ rằng lát nữa nấu nước ô mai sẽ mất thời gian, cô bảo Qua Uyên về nhà bắc cơm, nhân tiện xử lý thức ăn trước.
Làm vậy có thể tiết kiệm được thời gian.
Cô bước ra khỏi hiệu thuốc, xách mấy bao đồ lớn đi về nhà Qua Uyên. Đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ con, xen lẫn tiếng khóc thút thít của một cô bé.
Trong lòng cảm thấy lo lắng, Diệp Uyển Thanh bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Mẹ tao nói mẹ mày là con điếm lớn, còn mày là con điếm nhỏ. Mày là con hoang do mẹ mày vụng trộm sinh ra...”
“Sau này mày không được phép ra khỏi nhà, bọn tao thấy mày lần nào thì sẽ đánh mày lần đó.”
“Anh trai mày cũng là một tên lưu manh, chuyên đi bắt nạt người khác! Ba tao nói nhà mày không phải thứ gì tốt!”
“Đánh chết nó đi!”
“Thật là mất mặt!”
“...”
Qua một ngã rẽ Diệp Uyển Thanh nhìn thấy vài đứa trẻ vừa ném bùn và đá vụn vào người Qua Duyệt đang cuộn tròn ở dưới chân tường, vừa mở miệng cười đùa chửi mắng cô bé.
Bọn chúng vẫn còn đang ở cái tuổi ngây ngô, không hề biết chuyện mình đang làm ác độc đến nhường nào.
Có thể sau khi lớn lên nghĩ lại, bọn chúng vẫn sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa giữa những đứa trẻ. Nhưng mấy ai biết được, những hành vi ngược đãi và bắt nạt này sẽ gây ra tổn thương gì cho Qua Duyệt?
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng khép kín của Qua Duyệt, chợt nhớ đến từng vết sẹo cô tự để lại trên cổ tay mình sau này, Diệp Uyển Thanh chỉ thấy trong lòng đau nhói.
Cô bé còn nhỏ như vậy mà!
“Tụi bay đang làm gì vậy?” Diệp Uyển Thanh vội vàng chạy tới, một tay đẩy bọn nhỏ ra, bảo vệ Qua Duyệt đang run rẩy co rút vào một góc.
Bọn trẻ không chịu buông tha, vẫn muốn tiếp tục ra tay. Diệp Uyển Thanh thấy xung quanh không có cái gì cầm thuận tay, tức giận đến mức dùng tay túm lấy một thằng nhóc, đánh ‘bốp bốp’ vào mông nó.
“Oa!” Mới đánh hai ba cái, thằng nhóc đã bắt đầu khóc.
Những đứa trẻ khác sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
Nghe thấy tiếng khóc lớn như muốn nổ trời của thằng nhóc, đám phụ huynh vốn đang giả điếc vội vàng đẩy cửa bước ra, chỉ vào mũi Diệp Uyển Thanh chửi bới.
“Cô là ai vậy, sao dám đánh con tôi! Trẻ con chơi đùa là chuyện của trẻ con. Cô làm người lớn mà đánh nó như vậy có biết xấu hổ không hả? Tôi thấy cô trông cũng tử tế giống người mà sao hành vi lại giống súc vật thế nhỉ?”
Đôi mắt hạnh của Diệp Uyển Thanh lạnh lùng, cười mà như không cười nói: “Tôi chính là người không biết xấu hổ đấy. Hơn nữa nếu sau này tôi thấy có người bắt nạt Qua Duyệt nhà chúng tôi, tôi gặp một lần thì sẽ đánh một lần! Gì mà súc sinh với không súc sinh, là ai đánh trước đây chứ?”
“Người lớn mà đi so bì với trẻ con, cô không thấy mất mặt hả?”
“Chả lẽ phải nhẫn nhịn để cho con mấy người đánh mới được à? Không muốn xấu mặt nên đi đàm tiếu sau lưng người khác, ngoài sáng thì để cho mấy thằng nhãi trong nhà ra ngoài quấy rối bắt nạt em gái người ta, vậy thì tôi thà không biết xấu hổ còn hơn.” Diệp Uyển Thanh điềm tĩnh nói: “Tôi khuyên cô không nên lý luận với tôi. Tôi không có văn hóa nghe không hiểu đâu. Có cần tôi thả Qua Uyên ra nói chuyện với cô một chút không?”
“Cô…”
Nghĩ đến hung thần ác sát Qua Uyên, bà phụ huynh vốn đang hung hăng đột nhiên im bặt, vội vã lôi đứa con đang khóc vào nhà.
Bà ta vừa đóng cửa vừa mắng nhiếc dạy dỗ đứa trẻ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Diệp Uyển Thanh cũng không quan tâm.
Cô kéo Qua Duyệt đang co rúm người dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên người cô bé. Kiểm tra sơ qua thì thấy chỉ trầy xước một chút, lúc này cô mới yên tâm.
Lúc gần đến nhà Qua Uyên, Diệp Uyển Thanh nhìn thấy một hiệu thuốc nhỏ nên muốn ghé qua mua một số nguyên liệu khác để làm món nước ô mai. Nghĩ rằng lát nữa nấu nước ô mai sẽ mất thời gian, cô bảo Qua Uyên về nhà bắc cơm, nhân tiện xử lý thức ăn trước.
Làm vậy có thể tiết kiệm được thời gian.
Cô bước ra khỏi hiệu thuốc, xách mấy bao đồ lớn đi về nhà Qua Uyên. Đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ con, xen lẫn tiếng khóc thút thít của một cô bé.
Trong lòng cảm thấy lo lắng, Diệp Uyển Thanh bước nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Mẹ tao nói mẹ mày là con điếm lớn, còn mày là con điếm nhỏ. Mày là con hoang do mẹ mày vụng trộm sinh ra...”
“Sau này mày không được phép ra khỏi nhà, bọn tao thấy mày lần nào thì sẽ đánh mày lần đó.”
“Anh trai mày cũng là một tên lưu manh, chuyên đi bắt nạt người khác! Ba tao nói nhà mày không phải thứ gì tốt!”
“Đánh chết nó đi!”
“Thật là mất mặt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Qua một ngã rẽ Diệp Uyển Thanh nhìn thấy vài đứa trẻ vừa ném bùn và đá vụn vào người Qua Duyệt đang cuộn tròn ở dưới chân tường, vừa mở miệng cười đùa chửi mắng cô bé.
Bọn chúng vẫn còn đang ở cái tuổi ngây ngô, không hề biết chuyện mình đang làm ác độc đến nhường nào.
Có thể sau khi lớn lên nghĩ lại, bọn chúng vẫn sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa giữa những đứa trẻ. Nhưng mấy ai biết được, những hành vi ngược đãi và bắt nạt này sẽ gây ra tổn thương gì cho Qua Duyệt?
Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng khép kín của Qua Duyệt, chợt nhớ đến từng vết sẹo cô tự để lại trên cổ tay mình sau này, Diệp Uyển Thanh chỉ thấy trong lòng đau nhói.
Cô bé còn nhỏ như vậy mà!
“Tụi bay đang làm gì vậy?” Diệp Uyển Thanh vội vàng chạy tới, một tay đẩy bọn nhỏ ra, bảo vệ Qua Duyệt đang run rẩy co rút vào một góc.
Bọn trẻ không chịu buông tha, vẫn muốn tiếp tục ra tay. Diệp Uyển Thanh thấy xung quanh không có cái gì cầm thuận tay, tức giận đến mức dùng tay túm lấy một thằng nhóc, đánh ‘bốp bốp’ vào mông nó.
“Oa!” Mới đánh hai ba cái, thằng nhóc đã bắt đầu khóc.
Những đứa trẻ khác sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy tiếng khóc lớn như muốn nổ trời của thằng nhóc, đám phụ huynh vốn đang giả điếc vội vàng đẩy cửa bước ra, chỉ vào mũi Diệp Uyển Thanh chửi bới.
“Cô là ai vậy, sao dám đánh con tôi! Trẻ con chơi đùa là chuyện của trẻ con. Cô làm người lớn mà đánh nó như vậy có biết xấu hổ không hả? Tôi thấy cô trông cũng tử tế giống người mà sao hành vi lại giống súc vật thế nhỉ?”
Đôi mắt hạnh của Diệp Uyển Thanh lạnh lùng, cười mà như không cười nói: “Tôi chính là người không biết xấu hổ đấy. Hơn nữa nếu sau này tôi thấy có người bắt nạt Qua Duyệt nhà chúng tôi, tôi gặp một lần thì sẽ đánh một lần! Gì mà súc sinh với không súc sinh, là ai đánh trước đây chứ?”
“Người lớn mà đi so bì với trẻ con, cô không thấy mất mặt hả?”
“Chả lẽ phải nhẫn nhịn để cho con mấy người đánh mới được à? Không muốn xấu mặt nên đi đàm tiếu sau lưng người khác, ngoài sáng thì để cho mấy thằng nhãi trong nhà ra ngoài quấy rối bắt nạt em gái người ta, vậy thì tôi thà không biết xấu hổ còn hơn.” Diệp Uyển Thanh điềm tĩnh nói: “Tôi khuyên cô không nên lý luận với tôi. Tôi không có văn hóa nghe không hiểu đâu. Có cần tôi thả Qua Uyên ra nói chuyện với cô một chút không?”
“Cô…”
Nghĩ đến hung thần ác sát Qua Uyên, bà phụ huynh vốn đang hung hăng đột nhiên im bặt, vội vã lôi đứa con đang khóc vào nhà.
Bà ta vừa đóng cửa vừa mắng nhiếc dạy dỗ đứa trẻ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Diệp Uyển Thanh cũng không quan tâm.
Cô kéo Qua Duyệt đang co rúm người dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên người cô bé. Kiểm tra sơ qua thì thấy chỉ trầy xước một chút, lúc này cô mới yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro