Không Xứng
Thư Ca
2024-09-29 00:05:17
Dịch giả: Uất Kim Hương
Buổi sáng, Diệp Uyển Thanh là người đầu tiên bày quầy bán hàng.
Buổi tối, cô là người cuối cùng rời đi. Khi cô thu dọn xong đồ đạc, bóng dáng của Qua Uyên đúng giờ xuất hiện ở cửa đại sảnh chờ xe.
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi sảnh chờ, nhưng không ngờ lại gặp Tôn Quế Hương đang vội vàng quay lại.
“Ồ… đây là ai nhỉ, hình như là người lần trước?” Tôn Quế Hương lùi lại một bước, đôi mắt nhỏ híp lại đánh giá Qua Uyên một lượt, dáng vẻ rõ ràng là đang xem trò vui: “Hai người các em tự do yêu đương, sao lại cố ý tránh mặt bọn chị như vậy? Thằng nhóc cao lớn này thật sự không tệ đâu, để xem xem... Chậc, cậu ấy là người nhà nào trong bến xe chúng ta vậy?”
Diệp Uyển Thanh mỉm cười rạng rỡ: “Không phải là người của bến xe, chỉ là một người bạn của em. Em chân yếu tay mềm nên anh ấy đến giúp em một tay.”
“Bạn?” Tôn Quế Hương không tin: “Ngại ngùng gì mà không chịu nhận chứ. Có bạn bè nào mà bỏ tâm bỏ sức ra vậy đâu.”
“Đã biết em ngại ngùng thì chị Tôn đừng trêu ghẹo em nữa. Chị làm rơi thứ gì thì mau đi tìm đi, đừng để người khác lấy mất, em và bạn em về trước.”
Diệp Uyển Thanh kết thúc câu chuyện một cách gọn gàng, ngẩng đầu lên nhìn Qua Uyên thì thấy anh đã sải bước đi về phía trước nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng hai người lần lượt rời đi, Tôn Quế Hương ‘chậc’ một tiếng, quay đầu bước vào trong.
***
Qua Uyên người cao chân dài, cho dù hai tay đang xách đầy đồ cũng có thể đi nhanh như bay.
Diệp Uyển Thanh chạy một lúc mới đuổi kịp anh: “Anh đi nhanh như vậy làm gì? Người vừa rồi lắm miệng khiến anh không vui sao?”
“Không phải.” Giọng điệu Qua Uyên có chút chùng xuống: “Sợ ảnh hưởng đến cô.”
“Anh làm gì ảnh hưởng đến tôi? Anh đó, đồng ý làm bạn trai tôi sớm một chút, sau này tôi cũng có thể thoải mái giới thiệu anh với những người khác, cũng không cần phải nói là bạn bè nữa. Anh thấy chưa, tôi nói anh là bạn, người ta còn không tin kia kìa.”
“Cô...”
“Ồ, lại định bảo tôi không biết rụt rè chứ gì?” Diệp Uyển Thanh mỉm cười, đôi mắt hạnh trong veo như mặt hồ mùa thu, ý cười trên miệng chính là những gợn sóng nhỏ lan ra.
“Không phải... Tôi chỉ cảm thấy, tôi không xứng với cô.”
“Là chuyện này à...” Diệp Uyển Thanh gật đầu đồng ý: “Tôi cũng thấy tôi và anh không xứng thật.”
Qua Uyên đột nhiên mở to mắt nhìn cô, giống như bị ai đập một côn vậy.
Diệp Uyển Thanh cười thầm trong lòng, sờ sờ hai má trắng nõn của mình, ánh mắt nhìn quanh khuôn mặt của anh: “Anh xem mặt tôi sạch sẽ mềm mại bao nhiêu, còn anh, để nhiều râu như vậy làm gì không biết, nhìn chẳng giống người tốt tí nào. Anh nói đi, bao giờ anh mới chịu thay đổi hình tượng đây?”
Thì ra là chuyện này...
Trái tim tan nát của Qua Uyên tự động nối liền lại, anh vô thức sờ râu của mình.
Nhưng anh vẫn phải biện hộ cho mình một chút: “Rõ ràng là hôm bữa cô còn chủ động hôn nó cơ mà.”
Cô hôn lên cằm anh, không phải tại nó đẹp sao?
Diệp Uyển Thanh: “Tôi chưa nói cho anh biết, râu của anh biết đâm người sao?”
Qua Uyên cụp mắt xuống liếc nhìn cô.
Thì cô vẫn hôn đó thôi.
Diệp Uyển Thanh hiểu được ánh mắt đắc ý mang theo chút ngượng ngùng của anh, bất lực trợn tròn mắt: “Anh nghĩ tôi thích bộ râu của anh nên mới đặc biệt hôn chỗ đó chứ gì? Thực sự không phải, tại tôi, tôi...”
Tại tôi lùn được chưa!
Nhưng Diệp Uyển Thanh không muốn nói như vậy.
Chờ đến ngày cô không chịu nổi bộ râu cũng tên đầu gỗ này thêm nữa, cô sẽ trói anh vào giường rồi tự mình dùng nhíp nhổ hết chúng ra, đến lúc đó anh mới biết được suy nghĩ thực sự của cô!
Buổi sáng, Diệp Uyển Thanh là người đầu tiên bày quầy bán hàng.
Buổi tối, cô là người cuối cùng rời đi. Khi cô thu dọn xong đồ đạc, bóng dáng của Qua Uyên đúng giờ xuất hiện ở cửa đại sảnh chờ xe.
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi sảnh chờ, nhưng không ngờ lại gặp Tôn Quế Hương đang vội vàng quay lại.
“Ồ… đây là ai nhỉ, hình như là người lần trước?” Tôn Quế Hương lùi lại một bước, đôi mắt nhỏ híp lại đánh giá Qua Uyên một lượt, dáng vẻ rõ ràng là đang xem trò vui: “Hai người các em tự do yêu đương, sao lại cố ý tránh mặt bọn chị như vậy? Thằng nhóc cao lớn này thật sự không tệ đâu, để xem xem... Chậc, cậu ấy là người nhà nào trong bến xe chúng ta vậy?”
Diệp Uyển Thanh mỉm cười rạng rỡ: “Không phải là người của bến xe, chỉ là một người bạn của em. Em chân yếu tay mềm nên anh ấy đến giúp em một tay.”
“Bạn?” Tôn Quế Hương không tin: “Ngại ngùng gì mà không chịu nhận chứ. Có bạn bè nào mà bỏ tâm bỏ sức ra vậy đâu.”
“Đã biết em ngại ngùng thì chị Tôn đừng trêu ghẹo em nữa. Chị làm rơi thứ gì thì mau đi tìm đi, đừng để người khác lấy mất, em và bạn em về trước.”
Diệp Uyển Thanh kết thúc câu chuyện một cách gọn gàng, ngẩng đầu lên nhìn Qua Uyên thì thấy anh đã sải bước đi về phía trước nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng hai người lần lượt rời đi, Tôn Quế Hương ‘chậc’ một tiếng, quay đầu bước vào trong.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua Uyên người cao chân dài, cho dù hai tay đang xách đầy đồ cũng có thể đi nhanh như bay.
Diệp Uyển Thanh chạy một lúc mới đuổi kịp anh: “Anh đi nhanh như vậy làm gì? Người vừa rồi lắm miệng khiến anh không vui sao?”
“Không phải.” Giọng điệu Qua Uyên có chút chùng xuống: “Sợ ảnh hưởng đến cô.”
“Anh làm gì ảnh hưởng đến tôi? Anh đó, đồng ý làm bạn trai tôi sớm một chút, sau này tôi cũng có thể thoải mái giới thiệu anh với những người khác, cũng không cần phải nói là bạn bè nữa. Anh thấy chưa, tôi nói anh là bạn, người ta còn không tin kia kìa.”
“Cô...”
“Ồ, lại định bảo tôi không biết rụt rè chứ gì?” Diệp Uyển Thanh mỉm cười, đôi mắt hạnh trong veo như mặt hồ mùa thu, ý cười trên miệng chính là những gợn sóng nhỏ lan ra.
“Không phải... Tôi chỉ cảm thấy, tôi không xứng với cô.”
“Là chuyện này à...” Diệp Uyển Thanh gật đầu đồng ý: “Tôi cũng thấy tôi và anh không xứng thật.”
Qua Uyên đột nhiên mở to mắt nhìn cô, giống như bị ai đập một côn vậy.
Diệp Uyển Thanh cười thầm trong lòng, sờ sờ hai má trắng nõn của mình, ánh mắt nhìn quanh khuôn mặt của anh: “Anh xem mặt tôi sạch sẽ mềm mại bao nhiêu, còn anh, để nhiều râu như vậy làm gì không biết, nhìn chẳng giống người tốt tí nào. Anh nói đi, bao giờ anh mới chịu thay đổi hình tượng đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra là chuyện này...
Trái tim tan nát của Qua Uyên tự động nối liền lại, anh vô thức sờ râu của mình.
Nhưng anh vẫn phải biện hộ cho mình một chút: “Rõ ràng là hôm bữa cô còn chủ động hôn nó cơ mà.”
Cô hôn lên cằm anh, không phải tại nó đẹp sao?
Diệp Uyển Thanh: “Tôi chưa nói cho anh biết, râu của anh biết đâm người sao?”
Qua Uyên cụp mắt xuống liếc nhìn cô.
Thì cô vẫn hôn đó thôi.
Diệp Uyển Thanh hiểu được ánh mắt đắc ý mang theo chút ngượng ngùng của anh, bất lực trợn tròn mắt: “Anh nghĩ tôi thích bộ râu của anh nên mới đặc biệt hôn chỗ đó chứ gì? Thực sự không phải, tại tôi, tôi...”
Tại tôi lùn được chưa!
Nhưng Diệp Uyển Thanh không muốn nói như vậy.
Chờ đến ngày cô không chịu nổi bộ râu cũng tên đầu gỗ này thêm nữa, cô sẽ trói anh vào giường rồi tự mình dùng nhíp nhổ hết chúng ra, đến lúc đó anh mới biết được suy nghĩ thực sự của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro