Chương 10
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-10-02 22:42:05
Quý Mạn Linh tức khắc vui mừng trong lòng: “Tốt quá, khụ khụ, cha nói đúng, chúng ta là chị em, chị chỉ nghĩ em ở nhà suốt ngày buồn chán nên muốn dẫn em ra ngoài chơi, không ngờ chỉ mới tùy tay đẩy một chút mà em đã ngã, đừng có giận chị nha! Cái này, cái này cho em đó!”
Cô ta hạ quyết tâm lấy ra một sợi dây chun màu đỏ nhét vào tay Quý Xán Xán.
“Đây là quà chị tặng em.”
Quý Xán Xán được sủng ái mà lo sợ: “Cảm ơn chị.”
Vì quá phấn khích và ngại ngùng nên hai má trắng nõn bất chợt ửng hồng, sau khi khóc một trận thật to thì hai mắt cô như được “rửa sạch” một cách lạ thường, cộng với đôi môi hồng và hàm răng trắng toát, so với con nhà cán bộ thì không kém hơn chút nào.
Trong lòng Quý Mạn Linh đang vô cùng ghen ghét cô, đều cùng một mẹ sinh ra mà tại sao cô ta lại không trắng bằng Quý Xán Xán.
Nhưng mà thời điểm mấu chốt cô ta không thèm nghĩ đến việc nhỏ nhặt này, dụng ý hỏi: “Em không biết sao? Cha mẹ chúng ta yêu em, cha mẹ nuôi cũng sẽ không cho bọn họ gặp em. Em tới đây rồi nên cha mẹ đều quan tâm em nhiều lắm, cái váy này với giày cao gót là mẹ mua cho em, chị còn chẳng có cái nào kia kìa.”
Quý Xán Xán sửng sốt, như thể cô không thể tin rằng mình lại được cha mẹ ruột yêu thương đến như vậy, cô bất giác mím mím môi.
Bản lĩnh nói dối của người này cũng giỏi y hệt cô vậy.
Cô vội nắm lấy góc váy: “Thật sao ạ?”
Ánh mắt Quý Mạn Linh đầy nham hiểm, nhưng cô ta vẫn gật đầu khẳng định: “Còn không phải hay sao?! Mẹ là muốn em có cuộc sống tốt, mẹ đã tìm cho em một gia đình tốt để buổi chiều còn đi xem mắt, vốn dĩ là dành cho chị cơ, chao ôi, chị đây là muốn bù đắp cho em đấy chứ, cũng là vì em chưa đi làm nên không có nhiều tiền, vừa vặn có thể nhường lại cho em, nếu buổi chiều nay có thể xem mắt thành công tốt đẹp, thì đảm bảo tương lai của em sau này sẽ đều là những ngày tháng tươi đẹp mà thôi!” Nửa khúc sau cô ta còn cố tình nhấn mạnh.
Quý Xán Xán liền sửng sốt, nghe sơ thôi cũng biết cô ta có ý gì rồi, tỏ vẻ bất an nói: “Chị, cái này sao mà làm vậy được ạ, người này giới thiệu cho chị mà sao có thể nhường cho em, không được, không được, em không thể cướp đi hạnh phúc của chị.”
Ánh mắt Quý Mạn Linh chợt sáng lên, giả vờ không quan tâm đến chuyện này, khăng khăng nói: “Cái này thì có là gì đâu chứ! Chúng ta là chị em ruột, năm đó bởi vì trong nhà khó khăn nên mới để em đi, hiện tại quan trọng là em muốn cái gì, chị lớn tuổi hơn em, về lý thì nên nhường em mới phải.”
Nha đầu chết tiệt kia quá là giỏi trong việc lừa gạt người khác, nhưng mà cô vẫn phải tỏ ra biết điều mới được!
“Không được đâu, chị, hiện tại em sẽ đi tìm mẹ để nói chuyện, em không thể gặp mặt người đó được, chị đi đi, chị hơn em hai tuổi lận mà, chị mới là người nên sớm tìm kiếm đối tượng đấy ạ!”
“Ai da! Đừng đi tìm mẹ, mẹ biết chuyện nhất định sẽ nói chị không thành thật, chị ổn mà, em cứ đi xem mắt đi.”
Chị ổn mà… Ừ thì… chính là ý tứ đó đó.
Cô ta hạ quyết tâm lấy ra một sợi dây chun màu đỏ nhét vào tay Quý Xán Xán.
“Đây là quà chị tặng em.”
Quý Xán Xán được sủng ái mà lo sợ: “Cảm ơn chị.”
Vì quá phấn khích và ngại ngùng nên hai má trắng nõn bất chợt ửng hồng, sau khi khóc một trận thật to thì hai mắt cô như được “rửa sạch” một cách lạ thường, cộng với đôi môi hồng và hàm răng trắng toát, so với con nhà cán bộ thì không kém hơn chút nào.
Trong lòng Quý Mạn Linh đang vô cùng ghen ghét cô, đều cùng một mẹ sinh ra mà tại sao cô ta lại không trắng bằng Quý Xán Xán.
Nhưng mà thời điểm mấu chốt cô ta không thèm nghĩ đến việc nhỏ nhặt này, dụng ý hỏi: “Em không biết sao? Cha mẹ chúng ta yêu em, cha mẹ nuôi cũng sẽ không cho bọn họ gặp em. Em tới đây rồi nên cha mẹ đều quan tâm em nhiều lắm, cái váy này với giày cao gót là mẹ mua cho em, chị còn chẳng có cái nào kia kìa.”
Quý Xán Xán sửng sốt, như thể cô không thể tin rằng mình lại được cha mẹ ruột yêu thương đến như vậy, cô bất giác mím mím môi.
Bản lĩnh nói dối của người này cũng giỏi y hệt cô vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vội nắm lấy góc váy: “Thật sao ạ?”
Ánh mắt Quý Mạn Linh đầy nham hiểm, nhưng cô ta vẫn gật đầu khẳng định: “Còn không phải hay sao?! Mẹ là muốn em có cuộc sống tốt, mẹ đã tìm cho em một gia đình tốt để buổi chiều còn đi xem mắt, vốn dĩ là dành cho chị cơ, chao ôi, chị đây là muốn bù đắp cho em đấy chứ, cũng là vì em chưa đi làm nên không có nhiều tiền, vừa vặn có thể nhường lại cho em, nếu buổi chiều nay có thể xem mắt thành công tốt đẹp, thì đảm bảo tương lai của em sau này sẽ đều là những ngày tháng tươi đẹp mà thôi!” Nửa khúc sau cô ta còn cố tình nhấn mạnh.
Quý Xán Xán liền sửng sốt, nghe sơ thôi cũng biết cô ta có ý gì rồi, tỏ vẻ bất an nói: “Chị, cái này sao mà làm vậy được ạ, người này giới thiệu cho chị mà sao có thể nhường cho em, không được, không được, em không thể cướp đi hạnh phúc của chị.”
Ánh mắt Quý Mạn Linh chợt sáng lên, giả vờ không quan tâm đến chuyện này, khăng khăng nói: “Cái này thì có là gì đâu chứ! Chúng ta là chị em ruột, năm đó bởi vì trong nhà khó khăn nên mới để em đi, hiện tại quan trọng là em muốn cái gì, chị lớn tuổi hơn em, về lý thì nên nhường em mới phải.”
Nha đầu chết tiệt kia quá là giỏi trong việc lừa gạt người khác, nhưng mà cô vẫn phải tỏ ra biết điều mới được!
“Không được đâu, chị, hiện tại em sẽ đi tìm mẹ để nói chuyện, em không thể gặp mặt người đó được, chị đi đi, chị hơn em hai tuổi lận mà, chị mới là người nên sớm tìm kiếm đối tượng đấy ạ!”
“Ai da! Đừng đi tìm mẹ, mẹ biết chuyện nhất định sẽ nói chị không thành thật, chị ổn mà, em cứ đi xem mắt đi.”
Chị ổn mà… Ừ thì… chính là ý tứ đó đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro