Chương 11
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-10-02 22:42:05
Quý Xán Xán càng lúc càng lo lắng: “Chị, chiều nay em nhất định sẽ không gặp ai hết, nếu em không nói trước với mẹ, mẹ sẽ không tức giận em chứ?” Nói rồi cô lại tỏ ra vẻ mặt thống khổ, tay đưa lên xoa xoa trán.
Quý Mạn Linh giả vờ quan tâm hỏi: “Em bị đau đầu hả? Chiều nay em có thể đi nổi không? Hay là nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Quý Xán Xán như thể tìm được người hùng của đời mình vậy, cô vội bắt lấy tay Quý Mạn Linh, vui vẻ nói: “Chị, em sẽ làm theo lời chị, em sẽ ở lì trong phòng không đi.”
“Ơ kìa… Cũng được thôi.”
Thấy vậy, Quý Mạn Linh liền mỉm cười, Đỗ Quân Cường là người mà cô ta nhìn trúng trước, còn không phải là chỉ sinh đứa con trai thôi sao, sao lại không làm được? Lại nói, dựa vào cái gì mà phải nhường Đỗ Quân Cường cho Quý Xán Xán vậy?
Tâm tình của cô ta đang vô cùng sung sướng, đi vào phòng mở tủ quần áo ra, tìm cho mình một bộ quần áo đẹp nhất, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ta liền quay sang phía Quý Xán Xán.
Quý Xán Xán hiểu được ý tứ của cô ta, lo lắng hỏi: “Chị, chị có muốn mặc quần áo của em không?” Lời nói của cô quá thẳng thắn như thể nói trúng tim đen vậy.
Dĩ nhiên là Quý Mạn Linh rất muốn, nhưng cô ta còn phải đóng vai người chị tốt nên tất nhiên là sẽ không thể tranh giành quần áo với em gái mình, nếu Quý Xán Xán đi cáo trạng thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thành công cốc hay sao?
Cô ta vội lắc đầu: “Không, chị chỉ thấy em mặc đẹp lắm, còn đang nghĩ là sẽ trang điểm giống em thử xem sao, em cứ mặc đồ mẹ mua cho em đi.”
Cô ta lại nhìn sang đôi giày cao gót, kiểu dáng của nó khá là đẹp mắt, nhưng bên ngoài lại có mấy vết lốm đốm, cô ta cũng không thể mang đôi giày cũ rách rưới này để đi xem mắt được, nếu lỡ Qúy Xán Xán bị nấm chân thì sao?
Quý Mạn Linh quyết định không nghĩ tới nữa, cô ta muốn nghiêm túc chọn cho mình một bộ quần áo.
Quý Xán Xán thận trọng bước tới, cô không dám lớn tiếng ngắt lời cô ta, mà ngay vào lúc Quý Mạn Linh yêu cầu khen ngợi và muốn cô cho ý kiến thì cô mới mở miệng nói: “Chị, chị mặc cái váy màu xanh lam đó trông rất đẹp.”
“Chị, chị vẽ lông mày đi.”
Quý Xán Xán không khỏi cảm thấy may mắn vì cô thậm chí còn không thoa kem chống nắng khi ra ngoài chứ đừng nói đến trang điểm, bằng không thì cũng sẽ không có cách nào ra khỏi cửa, còn bộ quần áo trên người cũng coi như là tạm ổn đi.
Quý Mạn Linh mặc quần áo trang điểm xong liền đến trước gương soi, quả nhiên là cô ta trông xinh đẹp và thời thượng hơn hẳn, nhưng mà vẫn không chịu để cho Quý Xán Xán giúp, cô ta muốn tự mình soi trước gương.
Khi cô ta quay lại, Quý Xán Xán như thể sắp ngã gục lên trên bàn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, không hề giống như là giả.
Quý Mạn Linh cẩn thận dặn dò: “Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt cho lắm…”
Quý Xán Xán không rõ nguyên do: “Chị, em thấy không được khỏe.”
“Thật sao? Cái kia… Nếu chiều nay em thấy khỏe hơn rồi thì em cứ lấy phấn của chị mà dùng cho trắng….”
Quý Mạn Linh không quan tâm đến cô nữa, bất kể là cô có bị vậy thật hay không, Quý Xán Xán cũng sẽ vẫn không thể đi gặp ai vào buổi chiều được, nếu thế thì có mình cô ta đẹp là được!
Quý Mạn Linh giả vờ quan tâm hỏi: “Em bị đau đầu hả? Chiều nay em có thể đi nổi không? Hay là nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Quý Xán Xán như thể tìm được người hùng của đời mình vậy, cô vội bắt lấy tay Quý Mạn Linh, vui vẻ nói: “Chị, em sẽ làm theo lời chị, em sẽ ở lì trong phòng không đi.”
“Ơ kìa… Cũng được thôi.”
Thấy vậy, Quý Mạn Linh liền mỉm cười, Đỗ Quân Cường là người mà cô ta nhìn trúng trước, còn không phải là chỉ sinh đứa con trai thôi sao, sao lại không làm được? Lại nói, dựa vào cái gì mà phải nhường Đỗ Quân Cường cho Quý Xán Xán vậy?
Tâm tình của cô ta đang vô cùng sung sướng, đi vào phòng mở tủ quần áo ra, tìm cho mình một bộ quần áo đẹp nhất, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ta liền quay sang phía Quý Xán Xán.
Quý Xán Xán hiểu được ý tứ của cô ta, lo lắng hỏi: “Chị, chị có muốn mặc quần áo của em không?” Lời nói của cô quá thẳng thắn như thể nói trúng tim đen vậy.
Dĩ nhiên là Quý Mạn Linh rất muốn, nhưng cô ta còn phải đóng vai người chị tốt nên tất nhiên là sẽ không thể tranh giành quần áo với em gái mình, nếu Quý Xán Xán đi cáo trạng thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thành công cốc hay sao?
Cô ta vội lắc đầu: “Không, chị chỉ thấy em mặc đẹp lắm, còn đang nghĩ là sẽ trang điểm giống em thử xem sao, em cứ mặc đồ mẹ mua cho em đi.”
Cô ta lại nhìn sang đôi giày cao gót, kiểu dáng của nó khá là đẹp mắt, nhưng bên ngoài lại có mấy vết lốm đốm, cô ta cũng không thể mang đôi giày cũ rách rưới này để đi xem mắt được, nếu lỡ Qúy Xán Xán bị nấm chân thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Mạn Linh quyết định không nghĩ tới nữa, cô ta muốn nghiêm túc chọn cho mình một bộ quần áo.
Quý Xán Xán thận trọng bước tới, cô không dám lớn tiếng ngắt lời cô ta, mà ngay vào lúc Quý Mạn Linh yêu cầu khen ngợi và muốn cô cho ý kiến thì cô mới mở miệng nói: “Chị, chị mặc cái váy màu xanh lam đó trông rất đẹp.”
“Chị, chị vẽ lông mày đi.”
Quý Xán Xán không khỏi cảm thấy may mắn vì cô thậm chí còn không thoa kem chống nắng khi ra ngoài chứ đừng nói đến trang điểm, bằng không thì cũng sẽ không có cách nào ra khỏi cửa, còn bộ quần áo trên người cũng coi như là tạm ổn đi.
Quý Mạn Linh mặc quần áo trang điểm xong liền đến trước gương soi, quả nhiên là cô ta trông xinh đẹp và thời thượng hơn hẳn, nhưng mà vẫn không chịu để cho Quý Xán Xán giúp, cô ta muốn tự mình soi trước gương.
Khi cô ta quay lại, Quý Xán Xán như thể sắp ngã gục lên trên bàn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, không hề giống như là giả.
Quý Mạn Linh cẩn thận dặn dò: “Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt cho lắm…”
Quý Xán Xán không rõ nguyên do: “Chị, em thấy không được khỏe.”
“Thật sao? Cái kia… Nếu chiều nay em thấy khỏe hơn rồi thì em cứ lấy phấn của chị mà dùng cho trắng….”
Quý Mạn Linh không quan tâm đến cô nữa, bất kể là cô có bị vậy thật hay không, Quý Xán Xán cũng sẽ vẫn không thể đi gặp ai vào buổi chiều được, nếu thế thì có mình cô ta đẹp là được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro