Chương 18
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-10-02 22:42:05
Tim Quý Xán Xán bắt đầu đập loạn xạ, cô đi từng bước đến bãi rác, đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng, vẫn có người xếp hàng ở đây, mùi hôi thối thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng trong bụng cô không còn gì để nôn nữa rồi.
Cô đi ném rác mà cũng có thể xuyên qua, bây giờ lại đi ném rác thì liệu có xuyên về lại không?
Quý Xán Xán cắn một cái lên cánh tay, ai da, đau nha, rất đau luôn đó.
Liệu nó có giống như trong tiểu thuyết cũ, nữ chính không tin vào xuyên không, cố gắng tìm đủ mọi cách để quay trở lại chăng? Nhưng cô lại được xuất hiện ngay tại phòng ngủ của nhà họ Quý…
Trong lúc Quý Xán Xán còn đang bận rối rắm, thì những tiếng reo hò từ khu bệnh viện nhân dân của thành phố Yến chợt vang lên.
Trên giường bệnh có một cô gái hôn mê đã lâu từ từ mở mắt, cha mẹ cô ta vui mừng đến mức rơi lệ.
“Hinh Hinh, rốt cuộc thì con cũng đã tỉnh rồi!”
Cô gái “Quý Xán Xán” không thể tin được mà nhìn quần áo trên người của bọn họ, liếc mắt liền biết được đây là gia đình khá giả, cô ta kiềm chế sự kích động trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cha, mẹ.”
Hai người họ mừng rỡ như điên, người phụ nữ trực tiếp chạy đến ôm lấy cô ta: “Bảo bối! Con không sao rồi.”
...
Sau khi Quý Xán Xán đi dạo bên ngoài vài vòng, lại vào nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng vẫn là lựa chọn trở lại nhà họ Quý.
Cô vốn dĩ không quen biết nhiều người cho lắm, nhưng bỗng dưng lại có ba người phụ nữ chạy tới chào đón cô ríu rít: “Xán Xán à, hai ngày nay sao không thấy ra ngoài chơi.”
“Sắc mặt Xán Xán trắng bệch hết cả rồi.”
“Ai nha, trước đây lại không mấy để ý tới cháu có một nốt ruồi dưới mắt nha, cháu có đôi mắt rất đẹp đấy, nhìn cặp mắt hai mí này của cháu làm bác cũng muốn đứa con gái nhà bác cũng có một cặp như cháu vậy.”
Đây là một khác biệt rất nhỏ mà Thẩm Quế Hương và Quý Hữu Phúc còn chưa phát hiện ra được, nhưng đều đã bị hàng xóm chú ý thấy rồi. Quý Xán Xán hiểu rõ, trước đây xác thật là có một “Quý Xán Xán” thật đã tồn tại, chỉ là ấn tượng trong lòng mọi người không mấy rõ rệt mà thôi.
Sau khi đẩy cửa nhà họ Quý ra, không ngờ là lại không hề có động tĩnh gì cả.
Quý Xán Xán tình cờ bắt gặp Thẩm Quế Hương đang vội vàng lấy tiền và túi xách được gói trong chiếc khăn tay để rời đi.
“Quý Xán Xán, hai ngày này nhớ đừng ra ngoài chạy nhảy lung tung đấy nhé.”
Tim Quý Xán Xán chợt thắt lại sau khi nghe được giọng điệu này, người nào không biết lại còn tưởng rằng họ đang răn dạy đứa con gái vừa mới bị bắt cóc đi đấy.
Cô đi ném rác mà cũng có thể xuyên qua, bây giờ lại đi ném rác thì liệu có xuyên về lại không?
Quý Xán Xán cắn một cái lên cánh tay, ai da, đau nha, rất đau luôn đó.
Liệu nó có giống như trong tiểu thuyết cũ, nữ chính không tin vào xuyên không, cố gắng tìm đủ mọi cách để quay trở lại chăng? Nhưng cô lại được xuất hiện ngay tại phòng ngủ của nhà họ Quý…
Trong lúc Quý Xán Xán còn đang bận rối rắm, thì những tiếng reo hò từ khu bệnh viện nhân dân của thành phố Yến chợt vang lên.
Trên giường bệnh có một cô gái hôn mê đã lâu từ từ mở mắt, cha mẹ cô ta vui mừng đến mức rơi lệ.
“Hinh Hinh, rốt cuộc thì con cũng đã tỉnh rồi!”
Cô gái “Quý Xán Xán” không thể tin được mà nhìn quần áo trên người của bọn họ, liếc mắt liền biết được đây là gia đình khá giả, cô ta kiềm chế sự kích động trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cha, mẹ.”
Hai người họ mừng rỡ như điên, người phụ nữ trực tiếp chạy đến ôm lấy cô ta: “Bảo bối! Con không sao rồi.”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Quý Xán Xán đi dạo bên ngoài vài vòng, lại vào nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng vẫn là lựa chọn trở lại nhà họ Quý.
Cô vốn dĩ không quen biết nhiều người cho lắm, nhưng bỗng dưng lại có ba người phụ nữ chạy tới chào đón cô ríu rít: “Xán Xán à, hai ngày nay sao không thấy ra ngoài chơi.”
“Sắc mặt Xán Xán trắng bệch hết cả rồi.”
“Ai nha, trước đây lại không mấy để ý tới cháu có một nốt ruồi dưới mắt nha, cháu có đôi mắt rất đẹp đấy, nhìn cặp mắt hai mí này của cháu làm bác cũng muốn đứa con gái nhà bác cũng có một cặp như cháu vậy.”
Đây là một khác biệt rất nhỏ mà Thẩm Quế Hương và Quý Hữu Phúc còn chưa phát hiện ra được, nhưng đều đã bị hàng xóm chú ý thấy rồi. Quý Xán Xán hiểu rõ, trước đây xác thật là có một “Quý Xán Xán” thật đã tồn tại, chỉ là ấn tượng trong lòng mọi người không mấy rõ rệt mà thôi.
Sau khi đẩy cửa nhà họ Quý ra, không ngờ là lại không hề có động tĩnh gì cả.
Quý Xán Xán tình cờ bắt gặp Thẩm Quế Hương đang vội vàng lấy tiền và túi xách được gói trong chiếc khăn tay để rời đi.
“Quý Xán Xán, hai ngày này nhớ đừng ra ngoài chạy nhảy lung tung đấy nhé.”
Tim Quý Xán Xán chợt thắt lại sau khi nghe được giọng điệu này, người nào không biết lại còn tưởng rằng họ đang răn dạy đứa con gái vừa mới bị bắt cóc đi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro