Chương 19
Mộ Kiến Xuân Thâm
2024-10-02 22:42:05
Ngoài ra, đôi vợ chồng này còn cực kỳ chú ý đến mặt mũi, rõ ràng là bản thân đã làm ra nhiều chuyện thiếu đạo đức, nhưng lại không thể chấp nhận được việc bị người khác nói ra nói vào một câu.
Quý Xán Xán sở dĩ dám giả vờ mất trí nhớ là để né tránh buổi hẹn hò mù quáng này, một phần là vì muốn kiểm tra điểm này. Nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, Thẩm Quế Hương sẽ buộc cô phải gặp Đỗ Quân Cường, cô chỉ có thể làm lớn chuyện hơn nữa mà thôi.
Dù gì thì cũng đang là vào ngày nghỉ chủ nhật, mấy hàng xóm trong tòa nhà này đều đã quen biết nhau nhiều năm rồi, chuyện Quý Xán Xán muốn chạy thoát thân cũng không còn là vấn đề nữa.
Dù sao thì hai người này cũng chỉ là cha mẹ ruột của “Quý Xán Xán”, cũng không có công lao nuôi nấng dưỡng dục, năm đó họ từ bỏ con mình, đến khi lớn lại muốn đem về nhận nuôi thì đứa con có đổi ý cũng là điều đương nhiên thôi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Nếu Thẩm Quế Hương tìm đến nhà họ Đỗ để bàn bạc về chuyện xem mắt thì Quý Xán Xán sẽ dành cả đêm để tính toán về việc phải trốn chạy như thế nào đây.
Quý Hữu Phúc trả lời trước: “Bà ngoại con gọi điện thoại bảo mẹ con đi qua một chuyến.”
Quý Xán Xán nửa hiểu nửa không nhưng cô cũng không hỏi thêm gì, cô nhìn theo bóng dáng Thẩm Quế Hương đi đằng xa xa, thấy Quý Hữu Phúc không nói gì nữa cô mới ngoan ngoãn về phòng.
Quý Mạn Linh còn đang ngồi sơn móng tay, trong phòng toàn là mùi hắc, tầm mắt cô khẽ dời đi, cô nhìn sang tờ lịch treo trên tường.
Năm 1986…
Quý Xán Xán cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
Vừa lúc đó, Quý Mạn Linh đã vẽ xong một bên tay trái rồi đang chờ cho khô, có điều cô ta lại không biết dùng tay trái để vẽ cho tay phải.
Quý Xán Xán chủ động nói: “Em vẽ giúp chị nhé?”
Dựa theo tuổi tác thực tế mà nói, năm nay cô 22 tuổi, so với Quý Mạn Linh thì cô còn lớn hơn cô ta nửa tuổi, vì vậy cô sẽ không giả vờ dịu dàng khi không cần thiết.
“Em vẽ được sao? Sơn móng tay của chị đắt lắm đó!”
“Trước kia em đã từng vẽ qua rồi.”
Quý Mạn Linh đồng ý nhưng lại không yên tâm lắm, thấy Quý Xán Xán thuần thục lấy cọ sơn móng tay ra thoa một lớp mỏng trước thì có chút kinh ngạc.
“Em… Sao mà rành vậy, thường xuyên dùng lắm hả?”
“Không có, là chị gái hàng xóm dạy em đấy.”
Cô cẩn thận vẽ đến ngón giữa, Quý Xán Xán cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào móng tay cô ta, làm như vô tình hỏi: “Vừa rồi mẹ có vẻ giận chúng ta nhỉ?”
Quý Mạn Linh nhớ lại lời mẹ nói, nhưng cô ta không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Quý Xán Xán, nói bâng quơ: “Không có, mẹ tức giận là bởi vì bà ngoại đó.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Quý Xán Xán sở dĩ dám giả vờ mất trí nhớ là để né tránh buổi hẹn hò mù quáng này, một phần là vì muốn kiểm tra điểm này. Nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, Thẩm Quế Hương sẽ buộc cô phải gặp Đỗ Quân Cường, cô chỉ có thể làm lớn chuyện hơn nữa mà thôi.
Dù gì thì cũng đang là vào ngày nghỉ chủ nhật, mấy hàng xóm trong tòa nhà này đều đã quen biết nhau nhiều năm rồi, chuyện Quý Xán Xán muốn chạy thoát thân cũng không còn là vấn đề nữa.
Dù sao thì hai người này cũng chỉ là cha mẹ ruột của “Quý Xán Xán”, cũng không có công lao nuôi nấng dưỡng dục, năm đó họ từ bỏ con mình, đến khi lớn lại muốn đem về nhận nuôi thì đứa con có đổi ý cũng là điều đương nhiên thôi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Nếu Thẩm Quế Hương tìm đến nhà họ Đỗ để bàn bạc về chuyện xem mắt thì Quý Xán Xán sẽ dành cả đêm để tính toán về việc phải trốn chạy như thế nào đây.
Quý Hữu Phúc trả lời trước: “Bà ngoại con gọi điện thoại bảo mẹ con đi qua một chuyến.”
Quý Xán Xán nửa hiểu nửa không nhưng cô cũng không hỏi thêm gì, cô nhìn theo bóng dáng Thẩm Quế Hương đi đằng xa xa, thấy Quý Hữu Phúc không nói gì nữa cô mới ngoan ngoãn về phòng.
Quý Mạn Linh còn đang ngồi sơn móng tay, trong phòng toàn là mùi hắc, tầm mắt cô khẽ dời đi, cô nhìn sang tờ lịch treo trên tường.
Năm 1986…
Quý Xán Xán cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa lúc đó, Quý Mạn Linh đã vẽ xong một bên tay trái rồi đang chờ cho khô, có điều cô ta lại không biết dùng tay trái để vẽ cho tay phải.
Quý Xán Xán chủ động nói: “Em vẽ giúp chị nhé?”
Dựa theo tuổi tác thực tế mà nói, năm nay cô 22 tuổi, so với Quý Mạn Linh thì cô còn lớn hơn cô ta nửa tuổi, vì vậy cô sẽ không giả vờ dịu dàng khi không cần thiết.
“Em vẽ được sao? Sơn móng tay của chị đắt lắm đó!”
“Trước kia em đã từng vẽ qua rồi.”
Quý Mạn Linh đồng ý nhưng lại không yên tâm lắm, thấy Quý Xán Xán thuần thục lấy cọ sơn móng tay ra thoa một lớp mỏng trước thì có chút kinh ngạc.
“Em… Sao mà rành vậy, thường xuyên dùng lắm hả?”
“Không có, là chị gái hàng xóm dạy em đấy.”
Cô cẩn thận vẽ đến ngón giữa, Quý Xán Xán cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào móng tay cô ta, làm như vô tình hỏi: “Vừa rồi mẹ có vẻ giận chúng ta nhỉ?”
Quý Mạn Linh nhớ lại lời mẹ nói, nhưng cô ta không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Quý Xán Xán, nói bâng quơ: “Không có, mẹ tức giận là bởi vì bà ngoại đó.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro