Thập Niên 80: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu
Chương 46
2024-08-20 21:16:49
Nhưng Hứa Đồng lại đẩy Triệu Xuân Anh sang một bên, bước tới la to: “Dựa vào đâu?! Hà Loan Loan! Tôi biết ngay lòng dạ của cô không ngay thẳng, mưu toan chuyện bất chính mà! Tôi tốt nghiệp cấp ba, cho dù thế nào cũng là tôi thắng! Làm gì tới lượt Triệu Xuân Anh?”
Có vài người cười nhạo nói: “Hứa Đồng, cô dùng cách nào lên cấp ba mà bản thân cô cũng không rõ sao? Cô giả mạo Hà Loan Loan! Thứ đạo đức suy đồi, người như cô sao mà dạy dỗ giáo dục ai? Hôm nay cô không nên tới đây!”
Hứa Đồng tức muốn hộc máu: “Mẹ nó! Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Tiền cũng bồi thường rồi! Sớm đã thanh toán xong xuôi! Dù sao ở đây cũng chỉ có một mình tôi học tới cấp ba, mặc kệ nói thế nào, dạy học và giáo dục phải chọn người có học vấn cao! Là mấy người làm việc không công chính liêm minh! Không công bằng!”
Cô ta lập tức muốn ầm ĩ lên.
Hà Loan Loan trực tiếp ngắt lời cô ta: “Được, nếu cô đã muốn nói công bằng thì chúng tôi cũng sẽ nói cho cô biết thế nào là công bằng! Cô nhìn xem cô trả lời câu hỏi trong đề thi như thế nào!”
Cô lấy bài thi của Hứa Đồng ra, chỉ vào những đề bài trên đó.
“Phần đầu tiên đều là kiến thức sách vở, cũng rất đơn giản nên cô đều trả lời đúng, nhưng phần trả lời câu hỏi phía sau, câu đầu tiên hỏi nếu học sinh vì chuyện trong nhà mà bỏ học thì nên xử lý thế nào? Cô nhìn câu trả lời của mình đi!”
Hứa Đồng cứng cổ nói: “Còn có thể xử lý thế nào? Nó bỏ học là chuyện của nhà nó, liên quan gì đến tôi? Tôi là giáo viên chứ không phải Bồ Tát!”
Lời vừa dứt, Hà Loan Loan và hiệu trưởng Vương đều thở dài.
Hiệu trưởng Vương đau lòng nói: “Bây giờ được mấy nhà thật lòng muốn cho con đi học? Dưới tình huống cơm ăn chẳng đủ no, có thể cho con trẻ biết được vài chữ đã là khá lắm rồi, mỗi một kỳ khai giảng là từng lớp từng lớp lại thiếu đi vài em. Cô có biết những đứa trẻ này vì sao lại chịu tới đây học không? Là tôi và cô giáo Hà, còn có cô giáo Lưu đi đến từng nhà khuyên bọn chúng quay về trường học! Nếu thật sự nhà bọn chúng quá khó khăn, chúng tôi đều dùng chính tiền lương của mình để trợ cấp học phí cho chúng! Nếu theo lời cô cứ mặc kệ chuyện học sinh bỏ học, lên lớp xong rồi lập tức chạy lấy người thì cái trường học này mở cũng chẳng để làm gì đâu!”
Hứa Đồng đỏ mặt, cô ta không nghĩ chỉ là dạy học mà cũng phức tạp như vậy!
Nhưng cô ta vẫn căng da đầu nói: “Công việc chủ yếu của giáo viên là dạy học, tôi dạy tốt không phải là được rồi sao!”
Hà Loan Loan cười lạnh: “Đám trẻ tới đây học còn rất nhỏ, giống như một tờ giấy trắng, thứ cần dạy không chỉ là kiến thức trên sách vở mà còn phải dạy bọn chúng cách làm người. Hứa Đồng, cô mặt dày mày dạn phải hỏi rõ thế sao, vậy để tôi nói thẳng cho cô biết, cho dù cô đáp đúng đề này và sẵn sàng ở lại trường dạy học cho bọn trẻ thì chúng tôi cũng không đồng ý cho cô làm giáo viên! Cô là người có vết nhơ về mặt đạo đức, lại một hai không chịu nhìn nhận sai lầm của mình, người như cô chỉ biết dạy hư con cái nhà người ta! Mời cô đi ngay cho!”
Hứa Đồng tức giận đến mức hai mắt co giật, bụng trướng đau, cô ta hung hăng nhìn Hà Loan Loan: “Không phải chỉ là giáo viên tiểu học ở nông thôn thôi sao? Tôi đây chướng mắt! Cũng không biết trường học này của mấy người mở được bao lâu, tôi chờ ngày nó đóng cửa! Phi!”
Cô ta nói xong đã hậm hực đi mất.
Hà Loan Loan không thèm phản ứng cô ta, trực tiếp bảo Triệu Xuân Anh ở lại để bàn giao công việc ở trường học, liệt ra một số trọng điểm về hoàn cảnh của từng học sinh ở các lớp cho Triệu Xuân Anh, sau đó cô lại lấy ra hai trăm đồng đưa cho hiệu trưởng Vương.
“Hiệu trưởng, hoàn cảnh của trường chúng ta như thế nào ai cũng biết, hai trăm đồng này là tấm lòng của tôi, sau này bọn nhỏ và trường học cần gì thì cứ dùng số tiền này.”
Hiệu trưởng Vương thiếu chút nữa đã rơi nước mắt: “Cô giáo Hà, bọn trẻ ở đây sẽ rất nhớ cô!”
Cố Dục Hàn đứng bên cạnh quan sát, trong lòng đã mềm nhũn.
Thật ra hiểu biết của anh về Hà Loan Loan cũng không nhiều, nhưng vừa nãy thấy cô đối đáp với Hứa Đồng, thấy cô đưa hai trăm đồng cho hiệu trưởng Vương, anh cũng hiểu được cách làm người của Hà Loan Loan.
Vợ của anh là một người tốt!
Hiệu trưởng Vương, Hà Loan Loan và cả Triệu Xuân Anh mới tới còn đang nói chuyện.
Cố Dục Hàn đi ra ngoài tìm ấm nước để rót nước cho bọn họ, ai ngờ lại đụng phải Hứa Đồng ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Cố Dục Hàn, Hứa Đồng nhanh chóng chạy tới: “Đồng chí Cố, đúng lúc tôi muốn tìm anh! Anh xem anh là đồng chí tốt như vậy, chắc chắn là không biết nhiều về Hà Loan Loan, tình huống nhà cô ta vô cùng phức tạp. Tôi không thể không nhắc nhở anh một tiếng, Hà Loan Loan lẳng lơ thành tính, thông dâm với Vương Lão Lục của thôn Đông Phong! Cô ta đã sớm không sạch sẽ, anh cưới ai cũng được nhưng đừng cưới cô ta!”
Có vài người cười nhạo nói: “Hứa Đồng, cô dùng cách nào lên cấp ba mà bản thân cô cũng không rõ sao? Cô giả mạo Hà Loan Loan! Thứ đạo đức suy đồi, người như cô sao mà dạy dỗ giáo dục ai? Hôm nay cô không nên tới đây!”
Hứa Đồng tức muốn hộc máu: “Mẹ nó! Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Tiền cũng bồi thường rồi! Sớm đã thanh toán xong xuôi! Dù sao ở đây cũng chỉ có một mình tôi học tới cấp ba, mặc kệ nói thế nào, dạy học và giáo dục phải chọn người có học vấn cao! Là mấy người làm việc không công chính liêm minh! Không công bằng!”
Cô ta lập tức muốn ầm ĩ lên.
Hà Loan Loan trực tiếp ngắt lời cô ta: “Được, nếu cô đã muốn nói công bằng thì chúng tôi cũng sẽ nói cho cô biết thế nào là công bằng! Cô nhìn xem cô trả lời câu hỏi trong đề thi như thế nào!”
Cô lấy bài thi của Hứa Đồng ra, chỉ vào những đề bài trên đó.
“Phần đầu tiên đều là kiến thức sách vở, cũng rất đơn giản nên cô đều trả lời đúng, nhưng phần trả lời câu hỏi phía sau, câu đầu tiên hỏi nếu học sinh vì chuyện trong nhà mà bỏ học thì nên xử lý thế nào? Cô nhìn câu trả lời của mình đi!”
Hứa Đồng cứng cổ nói: “Còn có thể xử lý thế nào? Nó bỏ học là chuyện của nhà nó, liên quan gì đến tôi? Tôi là giáo viên chứ không phải Bồ Tát!”
Lời vừa dứt, Hà Loan Loan và hiệu trưởng Vương đều thở dài.
Hiệu trưởng Vương đau lòng nói: “Bây giờ được mấy nhà thật lòng muốn cho con đi học? Dưới tình huống cơm ăn chẳng đủ no, có thể cho con trẻ biết được vài chữ đã là khá lắm rồi, mỗi một kỳ khai giảng là từng lớp từng lớp lại thiếu đi vài em. Cô có biết những đứa trẻ này vì sao lại chịu tới đây học không? Là tôi và cô giáo Hà, còn có cô giáo Lưu đi đến từng nhà khuyên bọn chúng quay về trường học! Nếu thật sự nhà bọn chúng quá khó khăn, chúng tôi đều dùng chính tiền lương của mình để trợ cấp học phí cho chúng! Nếu theo lời cô cứ mặc kệ chuyện học sinh bỏ học, lên lớp xong rồi lập tức chạy lấy người thì cái trường học này mở cũng chẳng để làm gì đâu!”
Hứa Đồng đỏ mặt, cô ta không nghĩ chỉ là dạy học mà cũng phức tạp như vậy!
Nhưng cô ta vẫn căng da đầu nói: “Công việc chủ yếu của giáo viên là dạy học, tôi dạy tốt không phải là được rồi sao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Loan Loan cười lạnh: “Đám trẻ tới đây học còn rất nhỏ, giống như một tờ giấy trắng, thứ cần dạy không chỉ là kiến thức trên sách vở mà còn phải dạy bọn chúng cách làm người. Hứa Đồng, cô mặt dày mày dạn phải hỏi rõ thế sao, vậy để tôi nói thẳng cho cô biết, cho dù cô đáp đúng đề này và sẵn sàng ở lại trường dạy học cho bọn trẻ thì chúng tôi cũng không đồng ý cho cô làm giáo viên! Cô là người có vết nhơ về mặt đạo đức, lại một hai không chịu nhìn nhận sai lầm của mình, người như cô chỉ biết dạy hư con cái nhà người ta! Mời cô đi ngay cho!”
Hứa Đồng tức giận đến mức hai mắt co giật, bụng trướng đau, cô ta hung hăng nhìn Hà Loan Loan: “Không phải chỉ là giáo viên tiểu học ở nông thôn thôi sao? Tôi đây chướng mắt! Cũng không biết trường học này của mấy người mở được bao lâu, tôi chờ ngày nó đóng cửa! Phi!”
Cô ta nói xong đã hậm hực đi mất.
Hà Loan Loan không thèm phản ứng cô ta, trực tiếp bảo Triệu Xuân Anh ở lại để bàn giao công việc ở trường học, liệt ra một số trọng điểm về hoàn cảnh của từng học sinh ở các lớp cho Triệu Xuân Anh, sau đó cô lại lấy ra hai trăm đồng đưa cho hiệu trưởng Vương.
“Hiệu trưởng, hoàn cảnh của trường chúng ta như thế nào ai cũng biết, hai trăm đồng này là tấm lòng của tôi, sau này bọn nhỏ và trường học cần gì thì cứ dùng số tiền này.”
Hiệu trưởng Vương thiếu chút nữa đã rơi nước mắt: “Cô giáo Hà, bọn trẻ ở đây sẽ rất nhớ cô!”
Cố Dục Hàn đứng bên cạnh quan sát, trong lòng đã mềm nhũn.
Thật ra hiểu biết của anh về Hà Loan Loan cũng không nhiều, nhưng vừa nãy thấy cô đối đáp với Hứa Đồng, thấy cô đưa hai trăm đồng cho hiệu trưởng Vương, anh cũng hiểu được cách làm người của Hà Loan Loan.
Vợ của anh là một người tốt!
Hiệu trưởng Vương, Hà Loan Loan và cả Triệu Xuân Anh mới tới còn đang nói chuyện.
Cố Dục Hàn đi ra ngoài tìm ấm nước để rót nước cho bọn họ, ai ngờ lại đụng phải Hứa Đồng ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Cố Dục Hàn, Hứa Đồng nhanh chóng chạy tới: “Đồng chí Cố, đúng lúc tôi muốn tìm anh! Anh xem anh là đồng chí tốt như vậy, chắc chắn là không biết nhiều về Hà Loan Loan, tình huống nhà cô ta vô cùng phức tạp. Tôi không thể không nhắc nhở anh một tiếng, Hà Loan Loan lẳng lơ thành tính, thông dâm với Vương Lão Lục của thôn Đông Phong! Cô ta đã sớm không sạch sẽ, anh cưới ai cũng được nhưng đừng cưới cô ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro