Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1056
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Không chỉ đồ uống lạnh mà lợi ích của nhà ga vẫn được nhận từ cửa hàng, rất nhiều hàng hóa được đưa vào theo dòng tiền, vốn đầu tư không lớn nhưng dòng tiền lại nhanh, đó là lý do Vu Tiểu không muốn từ bỏ tiệm nhà ga, nguyên nhân là do lương nhân viên ở đây cao hơn những nơi khác, mặc dù hiện tại ông Đường đã gần nghỉ rút lui hoàn toàn nhưng ông vẫn thường xuyên đến cửa tiệm. Ông biết rằng của tiệm nhà ga rất quan trọng đối với Tiểu Lệ.
Hàn Học Mỹ không bán bữa sáng nữa, từ sáng tới chiều cô ấy làm không xuể công việc bán tạp hóa. Kể từ khi thực hiện ‘chế độ kép’, hàng hóa ở chợ trở nên mắc hơn, nhưng đồ trong cửa tiệm này vẫn giữ mức giá thấp, mặt hàng đầy đủ. Lợi nhuận không cao bằng nơi khác. Nếu vào những năm 1980 có nghề blogger du lịch viết sách hướng dẫn du lịch thì chắc chắn rằng cửa tiệm nhà ga này sẽ luôn là nơi mà khách du lịch sẵn lòng mua đồ nhất trước khi rời đi.
Nghĩ về những du khách làm việc hoặc đi công tác ở đây, rời Dương Thành và quay trở lại thành phố nơi họ sống, chỉ cần bắt gặp một cửa tiệm có thể mua đủ loại đồ ăn thức uống thì ai cũng đâu cần chạy khắp Dương Thành. Bởi thế, nhà ga theo thời gian tình hình kinh doanh của cửa tiệm không những không bị lép vế trước những cửa tiệm mới, mà còn ngày một phát triển.
Sau một ngày bận rộn, Hàn Học Mỹ không thể chịu nổi nữa, mãi đến tám giờ rưỡi dần vãng khách, mới có thời gian tính sổ.
“Doanh thu hôm nay..." Hàn Học Mỹ chia xấp tiền ra, những tờ mười tệ và năm tệ phải khóa lại, phần này đã tính xong, còn lại đều là mệnh giá nhỏ, phần lớn đều để ở quầy tính tiền, ngày nào cũng phải kiểm tra.
Trước đây là ông Đường phụ trách sổ sách, sau đó Vương Hồng Kỳ làm việc nhanh lẹ nên giao hẳn cho cô ta.
Thu ngân không phải là công việc khó, nhưng tìm người đáng tin cậy thì khó.
Một là sợ người không đáng tin cuỗm hết doanh thu cả một ngày, dầu sao doanh thu một ngày của tiệm hơn một ngàn tệ. Hai là sợ người gian dối cắt xén một phần doanh thu.
“Là một nghìn một trăm năm mươi sáu tệ, nhiều hơn hôm qua hai mươi tệ.” Hàn Học Mỹ cẩn thận gom những tờ tiền lớn lại rồi khóa kỹ, để tiền lẻ trở lại, công việc một ngày của Hàn Học Mỹ đã xong.
Chốc nữa cô ấy sẽ đóng cửa tiệm, dọn dẹp vệ sinh, làm thêm đá viên dùng ngày mai, sau đó cô ấy ghé nhà tắm nhân viên ở nhà ga để tắm rửa sạch sẽ, và công việc trong ngày sẽ kết thúc vào khoảng mười giờ tối.
Tuy thu nhập cao, cao hơn những nhân viên doanh nghiệp nhà nước nhưng thực sự rất mệt mỏi, Hàn Học Mỹ đã lâu không làm việc ở đây, nên mệt đến không thể thẳng lưng sau một ngày làm việc.
Bây giờ cô ấy cảm thấy ngưỡng mộ Vương Kỳ đang đắm mình trong kỳ nghỉ.
Rót cho mình một ly soda lạnh, Hàn Học Mỹ lôi chiếc ghế dài mà ông Đường đặt sau quầy thu ngân ra, đặt nó ở hành lang.
Cô ấy thoải mái nằm xuống, lập tức không muốn cử động.
Không phải áo cô ấy gần bốc mùi mồ hôi do mùa hè thì cô ấy cũng chả thèm giặt.
Thảo nào Vương Hồng Kỳ lần nào cũng mặc quần short áo ngắn tay, bởi vì giặt rất tiện, khi bận rộn chỉ cần ngâm nó bằng nước giặt và phơi.
Hơn nữa là khi trời nóng, ga xe lửa nóng bức hơn ký túc xá của trường rất nhiều, khi Vương Hồng Kỳ nực nội không ngủ được thà nằm ở hành lang chứ không chịu lên tầng hai.
Hàn Học Mỹ không bán bữa sáng nữa, từ sáng tới chiều cô ấy làm không xuể công việc bán tạp hóa. Kể từ khi thực hiện ‘chế độ kép’, hàng hóa ở chợ trở nên mắc hơn, nhưng đồ trong cửa tiệm này vẫn giữ mức giá thấp, mặt hàng đầy đủ. Lợi nhuận không cao bằng nơi khác. Nếu vào những năm 1980 có nghề blogger du lịch viết sách hướng dẫn du lịch thì chắc chắn rằng cửa tiệm nhà ga này sẽ luôn là nơi mà khách du lịch sẵn lòng mua đồ nhất trước khi rời đi.
Nghĩ về những du khách làm việc hoặc đi công tác ở đây, rời Dương Thành và quay trở lại thành phố nơi họ sống, chỉ cần bắt gặp một cửa tiệm có thể mua đủ loại đồ ăn thức uống thì ai cũng đâu cần chạy khắp Dương Thành. Bởi thế, nhà ga theo thời gian tình hình kinh doanh của cửa tiệm không những không bị lép vế trước những cửa tiệm mới, mà còn ngày một phát triển.
Sau một ngày bận rộn, Hàn Học Mỹ không thể chịu nổi nữa, mãi đến tám giờ rưỡi dần vãng khách, mới có thời gian tính sổ.
“Doanh thu hôm nay..." Hàn Học Mỹ chia xấp tiền ra, những tờ mười tệ và năm tệ phải khóa lại, phần này đã tính xong, còn lại đều là mệnh giá nhỏ, phần lớn đều để ở quầy tính tiền, ngày nào cũng phải kiểm tra.
Trước đây là ông Đường phụ trách sổ sách, sau đó Vương Hồng Kỳ làm việc nhanh lẹ nên giao hẳn cho cô ta.
Thu ngân không phải là công việc khó, nhưng tìm người đáng tin cậy thì khó.
Một là sợ người không đáng tin cuỗm hết doanh thu cả một ngày, dầu sao doanh thu một ngày của tiệm hơn một ngàn tệ. Hai là sợ người gian dối cắt xén một phần doanh thu.
“Là một nghìn một trăm năm mươi sáu tệ, nhiều hơn hôm qua hai mươi tệ.” Hàn Học Mỹ cẩn thận gom những tờ tiền lớn lại rồi khóa kỹ, để tiền lẻ trở lại, công việc một ngày của Hàn Học Mỹ đã xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chốc nữa cô ấy sẽ đóng cửa tiệm, dọn dẹp vệ sinh, làm thêm đá viên dùng ngày mai, sau đó cô ấy ghé nhà tắm nhân viên ở nhà ga để tắm rửa sạch sẽ, và công việc trong ngày sẽ kết thúc vào khoảng mười giờ tối.
Tuy thu nhập cao, cao hơn những nhân viên doanh nghiệp nhà nước nhưng thực sự rất mệt mỏi, Hàn Học Mỹ đã lâu không làm việc ở đây, nên mệt đến không thể thẳng lưng sau một ngày làm việc.
Bây giờ cô ấy cảm thấy ngưỡng mộ Vương Kỳ đang đắm mình trong kỳ nghỉ.
Rót cho mình một ly soda lạnh, Hàn Học Mỹ lôi chiếc ghế dài mà ông Đường đặt sau quầy thu ngân ra, đặt nó ở hành lang.
Cô ấy thoải mái nằm xuống, lập tức không muốn cử động.
Không phải áo cô ấy gần bốc mùi mồ hôi do mùa hè thì cô ấy cũng chả thèm giặt.
Thảo nào Vương Hồng Kỳ lần nào cũng mặc quần short áo ngắn tay, bởi vì giặt rất tiện, khi bận rộn chỉ cần ngâm nó bằng nước giặt và phơi.
Hơn nữa là khi trời nóng, ga xe lửa nóng bức hơn ký túc xá của trường rất nhiều, khi Vương Hồng Kỳ nực nội không ngủ được thà nằm ở hành lang chứ không chịu lên tầng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro