Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Công Việc Đã Đư...
2024-09-01 19:40:11
Trình Trân Ái đi bộ mười mấy phút thì đến trước cổng đoàn kịch.
Đoàn kịch nhỏ nằm ở phía bắc huyện này, tuy quy mô không lớn nhưng lại là một khu nhà độc lập, đối diện cổng chính là tòa nhà hai tầng, cũng là tòa nhà chính của đoàn kịch.
Ngoài tòa nhà phức hợp này ra, cổng sân nhỏ còn có hai gian nhà cấp bốn là phòng bảo vệ và phòng tiếp tân, phía tây sân trong còn có một dãy nhà cấp bốn là nhà ăn và nhà để xe.
Trong tòa nhà phức hợp, phòng tập được bố trí ở giữa chiếm độ cao hai tầng rưỡi, hai bên là các phòng chức năng.
Trình Trân Ái là nhân viên hậu cần, văn phòng của cô ở tầng hai phía đông, từ hành lang tầng hai có thể nhìn thấy phòng tập bên dưới.
Mấy chục năm trôi qua, Trình Trân Ái lại trở về mảnh sân quen thuộc này, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Mỗi viên gạch ngói ở đây đều lộ ra sự thân thuộc, công việc này đối với cô rất quan trọng, có thể ổn định được cuộc sống.
Công việc của Trình Trân Ái ở đoàn kịch thực chất là một chức nhàn nhã, tuy rằng ngày thường cô cũng ca hát đôi câu nhưng so với người chuyên nghiệp thì quá là nghiệp dư.
Sở thích của cô kỳ thực không phải là ca kịch, cô thích may vá, thích làm đủ kiểu quần áo.
Trình Đại Hải cả đời kiên trì nguyên tắc, duy nhất một lần cầu người giúp đỡ chính là tìm cho con gái công việc ở đoàn kịch này.
Ngày thường Trình Trân Ái cũng theo đoàn xuống nông thôn nhưng chỉ là giúp việc vặt cho diễn viên, sau đó là do cô giỏi may vá nên việc tu sửa trang phục của đoàn kịch cũng do cô phụ trách.
Nói trắng ra, Trình Trân Ái ở đoàn kịch cũng không có công việc cụ thể, chỉ là một người làm việc vặt, nhưng mọi người đều biết quan hệ của cô với trưởng đoàn nên thường cũng không ai sai khiến cô, cho nên công việc thực sự rất nhàn nhã.
Thời đó đoàn kịch không có nhiều nhiệm vụ biểu diễn, một tháng một hai lần, thậm chí không có, công việc của Trình Trân Ái càng thêm rảnh rỗi, phần lớn thời gian ở đơn vị cô đều xem người khác tập luyện, thỉnh thoảng may vá, sửa sang trang phục diễn cho diễn viên.
Bước vào tháng Chạp cận kề năm mới, nhiệm vụ biểu diễn cuối năm đã kết thúc, khoảng thời gian này mọi người trong đoàn kịch đều rất thảnh thơi, chỉ có một bộ môn là bận rộn.
Đó chính là kho hàng của hậu cần, bởi vì mỗi năm vào thời gian này đều phải kiểm kê lại đồ đạc trong kho, đặc biệt là một số trang phục biểu diễn, nếu có hư hỏng còn phải kịp thời báo cáo đăng ký sửa chữa.
Trình Trân Ái không về văn phòng của mình trước mà đi tới kho hàng ở phía tây tầng một.
Kho hàng bên này vốn là do một dì lớn tuổi họ Lưu phụ trách, trước đây lúc rảnh rỗi Trình Trân Ái thường xuyên đến đây chơi, dì Lưu này coi như cũng có quen biết.
Trình Trân Ái biết dì Lưu năm sau sẽ nghỉ hưu, hiện tại cô đang nhắm đến vị trí này.
Lúc này mọi người đều đang trốn việc nhàn hạ, Trình Trân Ái lại chủ động đến giúp đỡ.
dì Lưu vừa nhìn thấy Trình Trân Ái thì rất kinh ngạc, "Ôi chao, Tiểu Trình, sao con lại đến đây, con mang thai được năm tháng rồi nhỉ? Mau nghỉ ngơi đi, dì ở đây tự làm được rồi..."
Trình Trân Ái là "con ông cháu cha", điều này ở đoàn kịch không phải bí mật gì, ngày thường cô cư xử hòa nhã chứ chưa từng vì quan hệ của cha mình mà làm ra chuyện gì quá đáng, thêm nữa ai nhà có việc may vá gì cô cũng giúp đỡ, cho nên mấy năm qua cô có mối quan hệ khá tốt với mọi người.
Đoàn kịch nhỏ nằm ở phía bắc huyện này, tuy quy mô không lớn nhưng lại là một khu nhà độc lập, đối diện cổng chính là tòa nhà hai tầng, cũng là tòa nhà chính của đoàn kịch.
Ngoài tòa nhà phức hợp này ra, cổng sân nhỏ còn có hai gian nhà cấp bốn là phòng bảo vệ và phòng tiếp tân, phía tây sân trong còn có một dãy nhà cấp bốn là nhà ăn và nhà để xe.
Trong tòa nhà phức hợp, phòng tập được bố trí ở giữa chiếm độ cao hai tầng rưỡi, hai bên là các phòng chức năng.
Trình Trân Ái là nhân viên hậu cần, văn phòng của cô ở tầng hai phía đông, từ hành lang tầng hai có thể nhìn thấy phòng tập bên dưới.
Mấy chục năm trôi qua, Trình Trân Ái lại trở về mảnh sân quen thuộc này, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Mỗi viên gạch ngói ở đây đều lộ ra sự thân thuộc, công việc này đối với cô rất quan trọng, có thể ổn định được cuộc sống.
Công việc của Trình Trân Ái ở đoàn kịch thực chất là một chức nhàn nhã, tuy rằng ngày thường cô cũng ca hát đôi câu nhưng so với người chuyên nghiệp thì quá là nghiệp dư.
Sở thích của cô kỳ thực không phải là ca kịch, cô thích may vá, thích làm đủ kiểu quần áo.
Trình Đại Hải cả đời kiên trì nguyên tắc, duy nhất một lần cầu người giúp đỡ chính là tìm cho con gái công việc ở đoàn kịch này.
Ngày thường Trình Trân Ái cũng theo đoàn xuống nông thôn nhưng chỉ là giúp việc vặt cho diễn viên, sau đó là do cô giỏi may vá nên việc tu sửa trang phục của đoàn kịch cũng do cô phụ trách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói trắng ra, Trình Trân Ái ở đoàn kịch cũng không có công việc cụ thể, chỉ là một người làm việc vặt, nhưng mọi người đều biết quan hệ của cô với trưởng đoàn nên thường cũng không ai sai khiến cô, cho nên công việc thực sự rất nhàn nhã.
Thời đó đoàn kịch không có nhiều nhiệm vụ biểu diễn, một tháng một hai lần, thậm chí không có, công việc của Trình Trân Ái càng thêm rảnh rỗi, phần lớn thời gian ở đơn vị cô đều xem người khác tập luyện, thỉnh thoảng may vá, sửa sang trang phục diễn cho diễn viên.
Bước vào tháng Chạp cận kề năm mới, nhiệm vụ biểu diễn cuối năm đã kết thúc, khoảng thời gian này mọi người trong đoàn kịch đều rất thảnh thơi, chỉ có một bộ môn là bận rộn.
Đó chính là kho hàng của hậu cần, bởi vì mỗi năm vào thời gian này đều phải kiểm kê lại đồ đạc trong kho, đặc biệt là một số trang phục biểu diễn, nếu có hư hỏng còn phải kịp thời báo cáo đăng ký sửa chữa.
Trình Trân Ái không về văn phòng của mình trước mà đi tới kho hàng ở phía tây tầng một.
Kho hàng bên này vốn là do một dì lớn tuổi họ Lưu phụ trách, trước đây lúc rảnh rỗi Trình Trân Ái thường xuyên đến đây chơi, dì Lưu này coi như cũng có quen biết.
Trình Trân Ái biết dì Lưu năm sau sẽ nghỉ hưu, hiện tại cô đang nhắm đến vị trí này.
Lúc này mọi người đều đang trốn việc nhàn hạ, Trình Trân Ái lại chủ động đến giúp đỡ.
dì Lưu vừa nhìn thấy Trình Trân Ái thì rất kinh ngạc, "Ôi chao, Tiểu Trình, sao con lại đến đây, con mang thai được năm tháng rồi nhỉ? Mau nghỉ ngơi đi, dì ở đây tự làm được rồi..."
Trình Trân Ái là "con ông cháu cha", điều này ở đoàn kịch không phải bí mật gì, ngày thường cô cư xử hòa nhã chứ chưa từng vì quan hệ của cha mình mà làm ra chuyện gì quá đáng, thêm nữa ai nhà có việc may vá gì cô cũng giúp đỡ, cho nên mấy năm qua cô có mối quan hệ khá tốt với mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro