Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Mơ Thấy Thịnh Đ...
2024-09-01 19:40:11
Tuy nhiên quá trình xem mắt của Thịnh Đức An không mấy suôn sẻ. Dù anh là công nhân ăn lương thực phẩm của quốc gia nhưng anh đã ba mươi sáu tuổi.
Ngoài ra, người vợ của anh cuối cùng lại qua đời khi sinh con. Đây là điều rất cấm kỵ ở thị trấn Tứ Thuỷ. Ai cũng nói anh là người đàn ông có số mệnh khắc chết vợ con.
Điều kiện tuy tốt nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, vì vậy sau khi xem mắt cho Đức An vài cô thì mối nào cũng không thành.
Sau đó nữa thì hình như Đức An nhận được điện thoại gọi nhập ngũ trước thời hạn, chưa đến Tết đã quay lại quân đội, rồi đến khoảng tháng tư, tháng năm năm sau thì nghe tin anh đã hy sinh.
……
Haiz.
Trình Trân Ái thở dài một hơi, trong lòng luôn có cảm giác bức bối khó tả.
Bầu trời đã dần sáng, cô dự định hôm nay sẽ đến huyện Đồng Thành một chuyến, bên phía đơn vị phải tìm lãnh đạo để xử lý chuyện nhà cửa ổn thỏa, nếu không e rằng cái Tết này sẽ không yên ổn.
Sau khi ăn sáng, Trình Trân Ái rời khỏi nhà và bắt xe khách.
Từ thị trấn Tứ Thuỷ đến huyện Đồng Thành gần mười kilômét, một chuyến xe khách giá 50 xu, xe ba gác tốn 30 xu. Trình Trân Ái suy nghĩ một lúc, bây giờ cô đang mang thai nên đi xe khách sẽ an toàn hơn.
Mấy chiếc xe này đều được tân trang lại hết, ghế sau tháo bỏ sạch sẽ, đóng thêm mấy cái băng ghế dài bằng gỗ là nhét thêm được khối người.
Chiếc xe bảy chỗ đã chật cứng tám, chín người, Trình Trân Ái ngồi ở vị trí gần cửa xe, cẩn thận bảo vệ cơ thể, người phụ nữ bán vé rất nhiệt tình nói:
"Cô gái, cô đang mang thai đấy, ngồi xích vào trong một chút đi kẻo ngã."
Trình Trân Ái liền di chuyển vào trong một chút, lúc này bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người cao lớn vụt đến.
Người phụ nữ bán vé hô to: "Đủ người rồi, mọi người di chuyển vào trong một chút, nhường đường cho anh bạn này lên xe, chúng ta xuất phát nào!"
Hơi thở xa lạ phả đến bên cạnh, người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh Trình Trân Ái, cô theo bản năng di chuyển vào trong một chút, người đàn ông bên trong liền cằn nhằn:
"Chen chúc cái gì, không thấy bên trong có người à!"
Trình Trân Ái định lên tiếng thì nghe thấy người đàn ông vừa lên xe nói: "Chật chội thì ra ngoài mà ngồi."
Cảm thấy giọng nói này quen quen, cô ngẩng đầu lên nhìn, là một khuôn mặt quen thuộc, người này không phải là Thịnh Đức An đây sao?
Anh cao lớn, giọng nói uy nghiêm, người đàn ông bên trong cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, vừa nghe thấy giọng đàn ông liền không dám hó hé nữa, chiếc xe bắt đầu lăn bánh trong sự xóc nảy.
"Chú bảy..." Trình Trân Ái vừa nói ra cái xưng hô này đã cảm thấy hơi gượng gạo.
Hiện tại cô đã ly hôn với Thịnh Gia Xương, theo lý mà nói thì cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa, xưng hô là cả một vấn đề.
Người đàn ông dường như không nhận ra vấn đề này: "Ừ, tôi đến huyện tìm đồng đội, cô đi làm à?"
Trình Trân Ái: "Ừm, mấy ngày nay tôi không đến nên bây giờ đến xem sao."
Hai người im lặng suốt quãng đường nhưng Trình Trân Ái có thể cảm nhận được sự gượng gạo của người đàn ông bên cạnh, bản thân cô cũng cảm thấy không thoải mái, giấc mơ đêm qua lại hiện lên trong đầu, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cảm thấy người như Thịnh Đức An mà hy sinh như vậy thật đáng tiếc.
Chưa đầy nửa tiếng xe đã đến huyện, hai người không đi cùng một hướng, sau khi nói chuyện qua loa vài câu liền tạm biệt nhau.
Ngoài ra, người vợ của anh cuối cùng lại qua đời khi sinh con. Đây là điều rất cấm kỵ ở thị trấn Tứ Thuỷ. Ai cũng nói anh là người đàn ông có số mệnh khắc chết vợ con.
Điều kiện tuy tốt nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, vì vậy sau khi xem mắt cho Đức An vài cô thì mối nào cũng không thành.
Sau đó nữa thì hình như Đức An nhận được điện thoại gọi nhập ngũ trước thời hạn, chưa đến Tết đã quay lại quân đội, rồi đến khoảng tháng tư, tháng năm năm sau thì nghe tin anh đã hy sinh.
……
Haiz.
Trình Trân Ái thở dài một hơi, trong lòng luôn có cảm giác bức bối khó tả.
Bầu trời đã dần sáng, cô dự định hôm nay sẽ đến huyện Đồng Thành một chuyến, bên phía đơn vị phải tìm lãnh đạo để xử lý chuyện nhà cửa ổn thỏa, nếu không e rằng cái Tết này sẽ không yên ổn.
Sau khi ăn sáng, Trình Trân Ái rời khỏi nhà và bắt xe khách.
Từ thị trấn Tứ Thuỷ đến huyện Đồng Thành gần mười kilômét, một chuyến xe khách giá 50 xu, xe ba gác tốn 30 xu. Trình Trân Ái suy nghĩ một lúc, bây giờ cô đang mang thai nên đi xe khách sẽ an toàn hơn.
Mấy chiếc xe này đều được tân trang lại hết, ghế sau tháo bỏ sạch sẽ, đóng thêm mấy cái băng ghế dài bằng gỗ là nhét thêm được khối người.
Chiếc xe bảy chỗ đã chật cứng tám, chín người, Trình Trân Ái ngồi ở vị trí gần cửa xe, cẩn thận bảo vệ cơ thể, người phụ nữ bán vé rất nhiệt tình nói:
"Cô gái, cô đang mang thai đấy, ngồi xích vào trong một chút đi kẻo ngã."
Trình Trân Ái liền di chuyển vào trong một chút, lúc này bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người cao lớn vụt đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ bán vé hô to: "Đủ người rồi, mọi người di chuyển vào trong một chút, nhường đường cho anh bạn này lên xe, chúng ta xuất phát nào!"
Hơi thở xa lạ phả đến bên cạnh, người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh Trình Trân Ái, cô theo bản năng di chuyển vào trong một chút, người đàn ông bên trong liền cằn nhằn:
"Chen chúc cái gì, không thấy bên trong có người à!"
Trình Trân Ái định lên tiếng thì nghe thấy người đàn ông vừa lên xe nói: "Chật chội thì ra ngoài mà ngồi."
Cảm thấy giọng nói này quen quen, cô ngẩng đầu lên nhìn, là một khuôn mặt quen thuộc, người này không phải là Thịnh Đức An đây sao?
Anh cao lớn, giọng nói uy nghiêm, người đàn ông bên trong cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, vừa nghe thấy giọng đàn ông liền không dám hó hé nữa, chiếc xe bắt đầu lăn bánh trong sự xóc nảy.
"Chú bảy..." Trình Trân Ái vừa nói ra cái xưng hô này đã cảm thấy hơi gượng gạo.
Hiện tại cô đã ly hôn với Thịnh Gia Xương, theo lý mà nói thì cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa, xưng hô là cả một vấn đề.
Người đàn ông dường như không nhận ra vấn đề này: "Ừ, tôi đến huyện tìm đồng đội, cô đi làm à?"
Trình Trân Ái: "Ừm, mấy ngày nay tôi không đến nên bây giờ đến xem sao."
Hai người im lặng suốt quãng đường nhưng Trình Trân Ái có thể cảm nhận được sự gượng gạo của người đàn ông bên cạnh, bản thân cô cũng cảm thấy không thoải mái, giấc mơ đêm qua lại hiện lên trong đầu, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cảm thấy người như Thịnh Đức An mà hy sinh như vậy thật đáng tiếc.
Chưa đầy nửa tiếng xe đã đến huyện, hai người không đi cùng một hướng, sau khi nói chuyện qua loa vài câu liền tạm biệt nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro