[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Của Tôi (2)

Tố Nhiễm Phương Hoa

2024-11-02 09:41:35

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Tĩnh chỉ nhìn nét mặt của cô ta là biết trong lòng cô ta đang suy đoán lung tung, trong lòng cười nhạo, không biết cô gái này lấy sự tự tin ở đâu ra, ở trước Cố Uyển bành trướng như vậy.

Cô ta mặc quần áo của con nhà giàu có, đứng ở trước mặt Cố Uyển ăn mặc khó coi, nhan sắc cũng bị treo lên đánh.

Chu Tĩnh không biết cô gái này kiêu ngạo cái gì, nhìn cách ăn mặc là có thể nhìn ra gia cảnh mạnh hơn Cố Uyển, không biết đàn ông để ý trước là nhan sắc và phong thái sao? Cố Uyển ăn mặc khó coi, nhưng nhan sắc và phong thái cũng có thể bỏ xa cô ta tám trăm con phố.

Thế nhưng anh ta chưa chê cười xong, thì nghe Cố Uyển nói: “Tôi là vợ sắp cưới của anh Tần, vậy nên, cái gọi cô gọi là làm bạn trước, không được.”

Âm thanh nũng nịu ngọt mềm, nhưng khi cô nói ra âm điệu mạnh mẽ khí thế.

Ban đầu Tần Chí Quân tỏ ra không muốn cưới cô lắm, cô không có một chút lập trường, nhưng ngày đó anh nói, sang năm bọn họ sẽ kết hôn, đây là người của mình, đương nhiên nếu mình coi trọng cho phép ông xã và hình nhân đại bổ hoàn, không ai thể vấy bẩn.

Cố Uyển vẫn luôn nhỏ nhẹ, Tần Chí Quân đột nhiên bị cô giành nói trước nghe được lời này, trong lòng không ức chế được kinh ngạc, khó có thể kìm nén vui sướng muốn tìm một cánh cửa phát tiết ra ngoài, khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên.

Cố Uyển cực kỳ xinh đẹp, hoặc nói là mê người, thu hút ánh mắt không tự chủ được nhìn theo cô, cô tựa như nụ hoa đang chớm nở, từng ngày từng ngày xinh đẹp.

Chu Tĩnh rung động, cho dù Tần Chí Quân nói đó là vợ sắp cưới của anh, anh ta cũng chỉ có thể khống chế hành động của mình, nhưng một người đàn ông không tự chủ được bị phụ nữ hấp dẫn, là bởi vì không khống chế được trái tim.

Hiện giờ đột nhiên bị Cố Uyển nhét thức ăn cho chó đầy miệng như vậy, cảm giác đó giống như là nếm thử dấm chua lòm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Quyên không biết trong hai người đàn ông cô ta cố ý muốn thu hút lực chú ý bây giờ có một người mới nếm thử cảm giác yêu đương đến mức tim đập thình thịch, một người bị nhét thức ăn cho chó đầy miệng, cô ta cũng không tin.

Cũng không để ý tới Cố Uyển, chỉ xoay người chất vấn Tần Chí Quân: “Sao có thể chứ, anh muốn hù doạ em cũng đừng lấy chuyện kết hôn ra làm lí do, ba mẹ em cho bà mối tới nhà anh mới được bao lâu mà anh đã đính hôn rồi?”

Cô ta nói không khách sáo như vậy, Tần Chí Quân không có phong độ, nhàn nhạt nói với cô ta: “Cô và tôi có quan hệ gì, đáng để tôi doạ cô? Em hai của tôi có người yêu rồi, vậy nên tôi trở về xem một chút để chuẩn bị mau chóng kết hôn, không làm chậm trễ chuyện kết hôn của em trai, cũng để gặp cô một chút, nếu nhà cô thấy tôi bị thương ở chân không muốn kết hôn, không mai mối không sính lễ, sao lại không thể không phải cô, ngày hôm sau mẹ tôi đã tới nhà họ Cố xin cưới, vậy nên bây giờ tôi có người yêu rồi, cô còn chạy tới nhà họ Tần chúng tôi nữa, không thoả đáng.”

Cố Uyển nghe xong lời này, rõ ràng lúc này đứng cách Tần Chí Quân và Chu Tĩnh rất xa, nhưng trái tim vẫn đập nhanh thình thịch, trong mắt đầy ý cười, đôi mắt lấp lánh giống như có ánh sao.

Thì ra là sợ chậm trễ việc kết hôn của Tần Chí Quân nên mới tuỳ tiện chọn một người, căn bản không phải yêu đương, xem mắt gì đó như cô ta đoán.

Tuy rằng Tần Chí Quân nói như vậy có thể Triệu Quyên sẽ đau lòng muốn, nhưng mà, cô ta rất vui.

Tần Hiểu Muội lướt qua Cố Uyển đi đến trước bàn cầm túi táo kia lên nhét vào trong lòng ngực Triệu Quyên, nói: “Cô nên về đi, lần trước nhờ có cô ban tặng mà nhà chúng tôi bị người trong thôn khua môi múa mép không ít, anh tôi có người yêu rồi, cô cũng đừng đến đây nữa, nếu không người bị ảnh hưởng tới danh tiếng chính là cô.”

Khuôn mặt Triệu Quyên đỏ bừng, có một hai quả táo trong lòng ngực bị móng tay cô ta đâm vào hằn lên hình lưỡi liềm, nước táo chảy ướt đầu ngón tay, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Thì ra là để ý người khác, còn nhất định muốn đổ lỗi lên người ba mẹ tôi, ha.”

Nói xong không chờ người nhà họ Tần nói gì, ôm nửa túi táo của cô ta bỏ đi.

"Cái loại người gì thế này!" Tần Hiểu Muội tức giận đến mức trừng mắt với bóng lưng bỏ đi của Triệu Quyên thật lâu. Lòng cô ấy nói cũng may mà người này không vào nhà họ. Đợi mẹ cô ấy về rồi cô ấy phải nói việc này cho bà ấy nghe mới được. Để xem sau này khi lấy vợ cho anh hai, anh ba, mẹ có 'mắt nhắm mắt mở' nữa không.

Triệu Quyên giận dữ quay về Tam Gia Vịnh, môi mím môi, khuôn mặt kéo căng cả ra. Cô ta có dạng mặt dài, ngũ quan vốn dĩ cũng không xuất chúng, khung xương lại lớn. Lúc cô ta cười thì khuôn mặt nhu hòa hơn chút, tăng thêm được mấy phần ngọt ngào, nhưng mặt cô ta mà bè ra thì biến thành mặt lừa ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Số ký tự: 0