[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Rạo Rực (1)
Tố Nhiễm Phương Hoa
2024-11-02 09:41:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bình thường Triệu Quyên chú trọng trang phục nhất, cũng biết biểu cảm thế nào thì xinh đẹp nhất, rất am hiểu việc 'đẹp khoe xấu che'. Nhưng hôm nay cô ta ở nhà họ Tần thấy giận quá. Cô ta nghểnh mặt tới xem mắt hai lần vốn tưởng sẽ cứu vãn được mối hôn sự này, dè đâu hai lần đều chịu nhục nhã. Tất nhiên bấy giờ cô ta chẳng cười nổi nữa rồi.
Bên phải của thôn Tam Gia Vịnh có con sông nhỏ, mấy người phụ nữ đi nhổ thức ăn xong ra bờ sông rửa thì bắt gặp Triệu Quyên sầm mặt đi qua, bèn bĩu môi.
Đợi Triệu Quyên đi xa rồi đã có người bắt đầu châm chọc: "Trong nhà chỉ có ba phòng trát bùn thôi, tôi thấy mấy bộ quần áo mẹ cô ta mặc còn đầy mụn vá. Mọi người bảo xem ngày nào cô ta cũng ăn mặc vậy mà không xấu hổ à?"
Có phụ nữ cười bảo: "A, người nhà ông Triệu quen với chuyện đó rồi. Người mà sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho con gái thì có gì hay ho chứ!"
"Cô nói xem, cô ta cũng đã hai mươi mấy rồi. Bây giờ vẫn chưa lấy chồng không phải là ở nhà làm gái lỡ thì rồi hả?"
Một người khác châm biếm: "Tại người ta không thích nhà quê thôi! Nhưng người thành phố cũng chẳng để mắt tới cô ta. Không phải mấy năm trước nhà họ Vương đến cầu hôn đã bị từ chối đấy à? Họ nói con gái mình giàu có hơn, là công nhân. Tôi thì thấy tiền lương công nhân của cô ta cũng không đủ cho cô ta ăn xài nữa. Để rồi xem cô ta có tìm được con rùa vàng nào không!"
Triệu Quyên không biết người trong thôn đang nhạo báng mình. Cô ta bành mặt ra, mới vừa vào tới sân nhà mình thì hay sao mẹ cô ta cũng cầm một mẹt đậu tương ra ngoài. Thấy Triệu Quyên, khuôn mặt bà ta bèn lộ ra nụ cười, hỏi: "Quyên Nhi đã về rồi đấy à? Vừa hay con bóc đậu tương với mẹ trong sân luôn được không?"
Vốn dĩ tâm tình Triệu Quyên đã không tốt rồi, mẹ cô ta lại xông tới ngay lúc này. Triệu Quyên bèn vươn tay ra hất một cái khiến nửa mẹt đâu tương lăn hết xuống đất, giận dữ bảo: "Bóc cái gì mà bóc, bà phá sạch cuộc sống tươi đẹp của tôi rồi!”
Nói xong, cô ta cũng chẳng quan tâm đống hỗn độn trên mặt đất mà bỏ vào phòng. Căn phòng lớn ngộp toàn mùi thuốc lá, ông cụ Triệu ngồi trên ghế rút tẩu thuốc ra. Trong căn phòng mờ tối, lửa thuốc chớp tắt chiếu lên mặt ông ta khiến những nếp nhăn cũng lúc ẩn lúc hiện.
Thấy Triệu Quyên đến nhà họ Tần về đã bốc hỏa lớn như vậy thì ông cụ Triệu chỉ nhìn cô ta một cái. Lửa kia không đốt vào ông ta, ông ta cũng làm như không nhìn thấy.
Mẹ Triệu Quyên ngồi xổm xuống gom đống đậu tương trên đất thành một đống, bốc từng nắm, từng nắm một bỏ vào cái mẹt đặt ở bên cạnh một lần nữa rồi tự đi vào nhà. Thấy Triệu Quyên ngồi trên ghế đầy bực bội, bà ta kéo cái ghế ta ngồi xuống bên cạnh Triệu Quyên, cẩn thận hỏi: Vậy là nhà họ Tần khiến con giận dữ rồi đấy à? Lấy một thằng què thì được gì tốt hở con? Trước đó con cũng đồng ý đi xem mắt với cháu ngoại của Mã Đại Cước rồi, sao vòng vòng một hồi con lại chạy sang chỗ nhà họ Tần nữa?"
Bà ta không nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước thì thôi, nhắc tới người này là cơn giận vốn chưa quá mức của Triệu Quyên lập tức bùng nổ.
"Bà đừng có nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước với tôi nữa! Bà chưa đi dò hỏi gì hết đã bảo tôi đến gặp gã rồi! Nói là hai mươi lăm tuổi mà trông còn lớn hơn ba lăm nữa. Vóc dáng thì thấp hơn tôi cả nửa miếng đậu. Bà nói với tôi gã làm trong xưởng sắt, tôi thấy gã giống ở mỏ than hơn. Cả người đen thùi lùi, chỉ có tròng mắt là trắng. Bà hành hạ con gái ruột mình như thế đấy à?"
Cô ta càng nói càng nặng lời. Chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt thô bỉ và vóc dáng xấu xí của gã cháu Mã Đại Cước kia thôi cô ta đã muốn nôn ọe rồi.
Mẹ Triệu Quyên bị con gái mắng chẳng dám trả lời lấy một câu. Người đàn ông kia kém cỏi vậy à? Mã Đại Cước cũng có nói với bà ta như vậy đâu? Người ta chỉ bảo bề ngoài không được đẹp thôi, cũng không đến mức giống như Quyên Nhi nói mà!
Con gái bà ta, bà ta hiểu. Tính cách nó rất cao ngạo, làm gì cũng quen hiếu thắng. Chuyện nào mà khiến nó phàn nàn thì đó cũng năm phần do người, ba phần bởi nó. Thế là bà ta khuyên nhủ: "Quyên Nhi à, người xưa bảo hay lắm. Lấy chồng phải lấy tài. Đàn ông trông đẹp trai thì ngoài chuyện đó ra còn gì hay ho nữa chứ? Con lấy người bề ngoài kém chút không phải con càng được nâng niu sao? Cháu trai Mã Đại Cước chính là nhân viên chính thức của xưởng sắt thép đó, dù sao cũng phải tốt đẹp hơn một người què không có việc làm chứ!"
Triệu Quyên nghe đến đó thì càng giận hơn, rống to: "Bà thì biết cái gì? Mở miệng ra là cứ người què này người què nọ. Anh ta có là người què cũng đẹp hơn cháu Mã Đại Cước gấp trăm lần. Nếu không phải hôm đó bà mở miệng nói một tiếng người què thì tôi có thể đồng ý bỏ qua hôn sự này à?"
Bình thường Triệu Quyên chú trọng trang phục nhất, cũng biết biểu cảm thế nào thì xinh đẹp nhất, rất am hiểu việc 'đẹp khoe xấu che'. Nhưng hôm nay cô ta ở nhà họ Tần thấy giận quá. Cô ta nghểnh mặt tới xem mắt hai lần vốn tưởng sẽ cứu vãn được mối hôn sự này, dè đâu hai lần đều chịu nhục nhã. Tất nhiên bấy giờ cô ta chẳng cười nổi nữa rồi.
Bên phải của thôn Tam Gia Vịnh có con sông nhỏ, mấy người phụ nữ đi nhổ thức ăn xong ra bờ sông rửa thì bắt gặp Triệu Quyên sầm mặt đi qua, bèn bĩu môi.
Đợi Triệu Quyên đi xa rồi đã có người bắt đầu châm chọc: "Trong nhà chỉ có ba phòng trát bùn thôi, tôi thấy mấy bộ quần áo mẹ cô ta mặc còn đầy mụn vá. Mọi người bảo xem ngày nào cô ta cũng ăn mặc vậy mà không xấu hổ à?"
Có phụ nữ cười bảo: "A, người nhà ông Triệu quen với chuyện đó rồi. Người mà sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho con gái thì có gì hay ho chứ!"
"Cô nói xem, cô ta cũng đã hai mươi mấy rồi. Bây giờ vẫn chưa lấy chồng không phải là ở nhà làm gái lỡ thì rồi hả?"
Một người khác châm biếm: "Tại người ta không thích nhà quê thôi! Nhưng người thành phố cũng chẳng để mắt tới cô ta. Không phải mấy năm trước nhà họ Vương đến cầu hôn đã bị từ chối đấy à? Họ nói con gái mình giàu có hơn, là công nhân. Tôi thì thấy tiền lương công nhân của cô ta cũng không đủ cho cô ta ăn xài nữa. Để rồi xem cô ta có tìm được con rùa vàng nào không!"
Triệu Quyên không biết người trong thôn đang nhạo báng mình. Cô ta bành mặt ra, mới vừa vào tới sân nhà mình thì hay sao mẹ cô ta cũng cầm một mẹt đậu tương ra ngoài. Thấy Triệu Quyên, khuôn mặt bà ta bèn lộ ra nụ cười, hỏi: "Quyên Nhi đã về rồi đấy à? Vừa hay con bóc đậu tương với mẹ trong sân luôn được không?"
Vốn dĩ tâm tình Triệu Quyên đã không tốt rồi, mẹ cô ta lại xông tới ngay lúc này. Triệu Quyên bèn vươn tay ra hất một cái khiến nửa mẹt đâu tương lăn hết xuống đất, giận dữ bảo: "Bóc cái gì mà bóc, bà phá sạch cuộc sống tươi đẹp của tôi rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cô ta cũng chẳng quan tâm đống hỗn độn trên mặt đất mà bỏ vào phòng. Căn phòng lớn ngộp toàn mùi thuốc lá, ông cụ Triệu ngồi trên ghế rút tẩu thuốc ra. Trong căn phòng mờ tối, lửa thuốc chớp tắt chiếu lên mặt ông ta khiến những nếp nhăn cũng lúc ẩn lúc hiện.
Thấy Triệu Quyên đến nhà họ Tần về đã bốc hỏa lớn như vậy thì ông cụ Triệu chỉ nhìn cô ta một cái. Lửa kia không đốt vào ông ta, ông ta cũng làm như không nhìn thấy.
Mẹ Triệu Quyên ngồi xổm xuống gom đống đậu tương trên đất thành một đống, bốc từng nắm, từng nắm một bỏ vào cái mẹt đặt ở bên cạnh một lần nữa rồi tự đi vào nhà. Thấy Triệu Quyên ngồi trên ghế đầy bực bội, bà ta kéo cái ghế ta ngồi xuống bên cạnh Triệu Quyên, cẩn thận hỏi: Vậy là nhà họ Tần khiến con giận dữ rồi đấy à? Lấy một thằng què thì được gì tốt hở con? Trước đó con cũng đồng ý đi xem mắt với cháu ngoại của Mã Đại Cước rồi, sao vòng vòng một hồi con lại chạy sang chỗ nhà họ Tần nữa?"
Bà ta không nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước thì thôi, nhắc tới người này là cơn giận vốn chưa quá mức của Triệu Quyên lập tức bùng nổ.
"Bà đừng có nhắc tới cháu ngoại Mã Đại Cước với tôi nữa! Bà chưa đi dò hỏi gì hết đã bảo tôi đến gặp gã rồi! Nói là hai mươi lăm tuổi mà trông còn lớn hơn ba lăm nữa. Vóc dáng thì thấp hơn tôi cả nửa miếng đậu. Bà nói với tôi gã làm trong xưởng sắt, tôi thấy gã giống ở mỏ than hơn. Cả người đen thùi lùi, chỉ có tròng mắt là trắng. Bà hành hạ con gái ruột mình như thế đấy à?"
Cô ta càng nói càng nặng lời. Chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt thô bỉ và vóc dáng xấu xí của gã cháu Mã Đại Cước kia thôi cô ta đã muốn nôn ọe rồi.
Mẹ Triệu Quyên bị con gái mắng chẳng dám trả lời lấy một câu. Người đàn ông kia kém cỏi vậy à? Mã Đại Cước cũng có nói với bà ta như vậy đâu? Người ta chỉ bảo bề ngoài không được đẹp thôi, cũng không đến mức giống như Quyên Nhi nói mà!
Con gái bà ta, bà ta hiểu. Tính cách nó rất cao ngạo, làm gì cũng quen hiếu thắng. Chuyện nào mà khiến nó phàn nàn thì đó cũng năm phần do người, ba phần bởi nó. Thế là bà ta khuyên nhủ: "Quyên Nhi à, người xưa bảo hay lắm. Lấy chồng phải lấy tài. Đàn ông trông đẹp trai thì ngoài chuyện đó ra còn gì hay ho nữa chứ? Con lấy người bề ngoài kém chút không phải con càng được nâng niu sao? Cháu trai Mã Đại Cước chính là nhân viên chính thức của xưởng sắt thép đó, dù sao cũng phải tốt đẹp hơn một người què không có việc làm chứ!"
Triệu Quyên nghe đến đó thì càng giận hơn, rống to: "Bà thì biết cái gì? Mở miệng ra là cứ người què này người què nọ. Anh ta có là người què cũng đẹp hơn cháu Mã Đại Cước gấp trăm lần. Nếu không phải hôm đó bà mở miệng nói một tiếng người què thì tôi có thể đồng ý bỏ qua hôn sự này à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro